Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 46: Núi cao còn có núi cao hơn

Liễu Bích tiện tay cầm lấy khoản tiền đặt cược, chậm rãi uống một chén nước do phục vụ mang lại, liếc mắt nhìn quan sát viên đối diện sắc mặt có chút tái nhợt, rồi hừ một cái nhẹ: “Ta nghe nói phố Mist tất cả đều giảng quy củ, tiên sinh ngài đã thấy, ván này ta lại thắng, ngài mau bồi tiền đi nào!”

Liễu Bích bẹo má của Bối Nhi: “Ván này ta chỉ thắng có hai trăm mười ba viên hồng ngọc thôi, quý đổ trường sản nghiệp lớn như vậy, không lẽ một ít tiền lẻ cũng không chung nổi?”

Hai trăm mười ba hồng ngọc, tiền lẻ sao?

Các con bạc đang ngồi xung quanh há mồm mở miệng, không phải họ chưa từng thấy qua thắng lớn, nhưng mà thắng nhiều lần lớn thì thật là hiếm.

Quan sát viên cắn răng, nói: “Tiểu thư nói đúng, đổ trường chúng ta đã có quy củ, thắng là thắng, thua là thua. Người đâu, chung tiền cho nàng ta!”

Rập! Hai trăm mười lăm chiếc nứa tre màu đỏ đổ xuống trước mặt Liễu Bích. (tiền đánh bạc quy đổi thành nứa tre, gồm màu đỏ, xanh và vàng, các nàng coi phim thấy sòng bạc là biết đó)

Liễu Bích nhẹ nhàng nở nụ cười mị hoặc, nàng tới sòng bạc một là vì muốn cho Britany xem một vở kịch hay, cho hắn ta biết là hắn sẽ có tiền được. Thứ hai, Liễu Bích cũng muốn thám thính thế lực ngầm của phố Mist ra sao, xem thử quy củ của sòng bạc lớn ở đây ra sao, cho nên xuống tay không lưu tình, thắng đến tên quan sát viên kia phải tè ra quần, mặt mày tái mét.

Hơn nữa Liễu Bích căn bản không sợ thế lực ngầm của phố Mist trả thù, không nói đến Hoán Cốt, Tinh Diện cửu cấp bên người mà còn có hơn hai trăm lão tổ mẫu chiến binh bên người, trong tình huống thật sự có nguy hiểm đến tính mạng, Liễu Bích ném tất cả mọi người vào Chung Hoa mà chạy đi. Hơn nữa Liễu Bích còn có chỗ dựa là Marvel ở đảo huyền vũ, phải nhắc đến nàng và lão có giao tình rất lớn, nói danh xưng của Marvel lão đại, phần tử hắc bang khắp tam đại lục đều cấp cho vài phần kính nể! Đáng tiếc Liễu Bích không biết dù Marvel lão đại có mặt ở đây cũng không dám trêu vào "quy củ" của phố Mist.

Lão bản của đổ trường cùng một đám đại lão hắc bang toàn bộ đi tới tầng hai, xa xa đánh giá Liễu Bích ở dưới lầu.

Nhìn Liễu Bích thắng mấy ván, lão bản của lữ quán Dock cười nói: “Xem ra Mercury này thật sự là rất lợi hại! Ta căn bản là không thấy nàng ta dùng cách nào? Này, ngươi thắng hắn được không đó?”

Lão bản đổ trường sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Liễu Bích đang ôm nữ nhi, đột nhiên lắc đầu cười cười: “Ả tuyệt đối chưa xuất ra toàn lực, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.”

Dock sửng sốt.

Lão bản đổ trường lại nói: “Ta vốn muốn cho Mercury biết cái gì là trời đã cao nhưng còn có phía trên của trời (thiên ngoại hữu thiên), nhưng không nghĩ tới… Haha, huynh đệ dưới tay ta thua không oan! Cho dù là ta lên, cũng nhất định là không thể thắng.”

Mọi người kinh hãi, huyết phát nữ nhân nói: “Ngươi cũng không thắng được ả sao?”

“Đừng nói là ta, dù là đổ tam đại thần là Marvel, Pink, còn có Unicorn một năm trước thắng ta khiến ta suýt phá sản cũng không nhất định có thể là đối thủ của nàng ta."

Lão nhân nhướng mày: “Không lâu trước ta nghe tin tức, Unicorn thua trong tay một người tên là Mercury, vừa rồi ta còn nghĩ là chỉ là trùng tên mà thôi, dù sao nàng ta thật còn rất trẻ là đồng học của thiếu gia Loran, nhưng bây giờ xem ra, người đánh bại Unicorn chính xác là một mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt chúng ta.”

“Trời ạ?” Hồng phát nữ nhân cười cười: “Tiểu mỹ nhân kia sao, lão đại ngươi còn muốn lên đấu với nàng ta một ván không?”

Lão bản bước đi hướng Liễu Bích: “Bằng chân bản lãnh của ta thật không thắng được nàng ta, nhưng ta không tin nàng ta có thể phá giải cái kim hãm tịnh (cái bẫy vàng), trấn bảo của ta haha.”

Liễu Bích càng đổ càng chán nản, quan sát viên kia giống như một cái máy rút tiền tự động, người nào lại có thể có cảm hứng đánh bạc nữa cơ chứ? Ngay khi lão chủ sòng bạc tiến đến, Liễu Bích bổng có một tia hảo cảm xuất hiện.

Nhìn quan viên kia lễ phép thối lui, Liễu Bích nhẹ nhàng gật đầu chào.

"Ta là Dullman, là trưởng lão tại sòng bạc Mist này, khách nhân, ta thấy ngươi có vẻ rất phấn khích."

Lão nhân ngồi đối điện Liễu Bích, cũng không nói nhiều, lấy ra một bộ bài tây (bài mình chơi bài cào, câu cá đó) “Chơi mười ba! Ta làm cái, ngươi đặt! Ta sẽ nhờ người phát cho ta và ngươi mười lá, còn lại ba lá ngươi tự rút luân phiên, giới hạn duy nhất chính là không cho phép chịu thua. Ngươi có muốn nhận khiêu chiến không?”

Liễu Bích suy nghĩ nhéo má Bối Nhi, trong lòng nghĩ thầm, mười ba lá, loại thủ pháp che mắt này kiếp trước cũng phi thường thịnh hành, một bộ bài tây, mỗi người mười ba lá, chia làm ba, năm, năm ba, phân biệt lớn nhỏ, cuối cùng tính ra ba cột đó điểm tính ra sao sẽ quy ra thắng thua. (cái này là bài binh đó ai biết ko ^^)

Xa xa, lão bản của lữ quán Dock nhíu mày nhức đầu, nhịn không được nói: “Dullman đại ca hắn đang có ý gì? Cái gì là vương bài cuối cùng? Để cho đối phương tùy ý rút bài trước? Chỉ cần lần rút đầu tiên là ba con Ách, lần thứ hai là 9,10,J,Q,K vậy là không thắng nổi rồi. Lão muốn chết sao?”

“Nếu lấy bài như vậy, vậy Mercury nhất định thua.” Lão bà nương kia nhìn liếc hắn: “Nếu lấy bài như ngươi nói, trùng đầu ba con A, đạo thứ ba là tổ hợp 9 đến K, vậy bất quá phần thắng chỉ có tỉ lệ là 8 phần! Nhưng lão đại chỉ cần ở đạo thứ ba lấy ra từ 10 đến A thì nhất định là thập phần hoan hỉ, sẽ gϊếŧ chết hai đạo song bội mười lá của Mercury, cũng bởi vì mười ba lá không tính màu sắc khác nhau, ả là nhà con, dù ả đợt đầu tiên rút ba con là ba con A thì lão đại vẫn còn 1 con A, cuối cùng gì cũng là nắm chắc vừa hòa vừa thắng.”

Dock sửng sốt, đột nhiên cười hắc hắc: “Lão đại rất âm hiểm, hắn để cho Mercury tùy ý rút bài, hắn muốn thua sao?”

“Ngươi nghĩ sao? Nếu không phải năm đó lão đại đề cập với ta phó bài này, ý nghĩ của ta nhất định giống ngươi, sau đó bị lão đại đánh bại.”

Nữ bản bĩu môi: “Bất quá vương bài này nếu không dựa theo phương pháp người nói rút bài… ít nhất lão đại cùng bằng hữu của hắn còn không có nghĩ ra, rút bài làm sao mới có thể thắng nhà cái! Một năm trước lão đại cũng nhờ một chiêu này mà cố gắng hòa thắng với Unicorn, nếu không, lão đại có thể sớm đã phá sản rồi! Cho nên, phương bài này được xưng là người đặt cược nhất dịnh phải chết, nhà cái nhất định thắng! Đây mới là chiêu vương bài cuối cùng mà lão bài dụng tới.”

Liễu Bích lạnh lùng nhìn Dullman, Bối Bối trong lòng nàng lại nhíu mày, trí tuệ của nha đầu kia cũng nghĩ tới đây là một cái bẫy, nhưng nàng không biết làm sao mới có thể rút bài thắng nhà trên.

“Cược bao nhiêu?” Liễu Bích đột nhiên hỏi.

Dullman mỉm cười nói: “Nếu ngươi thắng ta, cơ nghiệp này giao cho ngươi.”

Mọi người ngạc nhiên.

Liễu Bích nhanh chóng nở nụ cười, thế trận này trong đầu nàng đã rõ, tại tiền kiếp vào thế kỷ 21 nàng đã chính thức nắm bắt được cách giải khai, tuy đã giải qua chỉ có vài năm nhưng ở một thế giới khác chắc chắn rằng, chưa có ai giải được thế trận này, nàng thầm cười trong lòng và suy ra cách giải thế trận.

Dullman lão nhân, ngày khi không lại tặng cho ta cả một cơ nghiệp à, lẽ nào ta lại phụ lòng ngài?

Liễu Bích một mặt nói, một mặt rút bài: “Ba con sáu trùng, bốn con J cùng một Q đạo thứ ba là bốn con A cùng một con sáu”.

“Số nhỏ quá!” Có đổ khách không nhịn được hỏi lại.

Nhưng tại thời điểm này, Dullman chân tay lúc lắc, run rẩy dường như đứng không nổi.

Liễu Bích nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Mười ba lá có cùng quy tắc tính điểm, vậy, ta lấy ra tất cả A, J, 6, vậy ngươi vĩnh viễn không có cách nào có thể lấy được ngũ hành thϊếp (là không thể lấy từ 2-6, hoặc từ 9-K hoặc là 10-A), không thể có ngũ thϊếp, thứ hai chính là bốn lá bài giống nhau, nhưng, bốn con A, cùng bốn con J đều trong tay ta, mặt khác ta còn một con Q chiếu "quy củ" bài lớn nhất phải xảy ra ba con JQK nhưng Q lớn nhất ta cầm, hai đạo của ngươi có thể tạo thành bài lớn nhất, hay chính là bốn con 10, ngoại trừ một cửa bốn con sáu ta thua người, ta còn dư hai cửa tứ quý thϊếp trùng hoa, cuối cùng tính tổng ta thắng ngươi chín phần.”

“Mụ mụ con yêu người” Tiểu Bối Bối hôn Liễu Bích một cái, cười ngọt ngào.

Dullman nhìn Liễu Bích phá được thế trận, đột nhiên đứng lên: “Tiểu muội, người đánh bại Unicorn, cứu Marvel cả gia tài chắc chắn là ngươi.”

Liễu Bích cười mà không đáp.

Dullman chỉ vào sương phòng cửa thiên của đổ trường nói: “Đổ trường này thuộc về ngươi, bất qua mấy bằng hữu của phố Mist cảm thấy hứng thú với ngươi, ngươi tới đó, tới nói chuyện được không? À, thật ra đều là bằng hữu của Marvel, không chút ác hảo.”

Hắn trong lòng bỏ thêm một câu, trên ngươi còn có thiếu gia Loran, ai muốn là địch nhân của ngươi.

“Tốt lắm, mấy vị mời.” Liễu Bích theo Dullman đi tới ngồi xuống, nhìn thoáng qua mấy vị xã hội đen của phố Mist. Dullman cười nói: “Quy củ của phố Mist chúng ta nói là làm! Người đâu, trước tiên đưa khế ước của đổ trường ta cho Mercury nhìn qua.”

Liễu Bích nhìn khế ước đặt trước mặt nàng nhưng không có thu lại, mà cười nói: “Chư vị đều là nhân vật hàng đầu của phố Mist, tối qua tao ngộ ta gặp các ngươi đều biết, không có biện pháp. Tài sản của ta đều mất hết, mà quy củ của phố Mist lại như thế, ta không thể làm khác hơn là mạo muội tới đổ trường kiếm một chút lộ phí.”

Tóc máu nữ nhân gõ bàn một cái, muốn cho Liễu Bích chú ý mình, sau đó cười nói: “Ta là Bloody, thiết tặc tại phố Mist đều gọi ta một tiếng tỷ tỷ, chuyện ngươi tối qua mất đồ ta nhất định sẽ cho ngươi một cái đạo lý! Cho ta chút thời gian, trước khi ngươi rời phố Mist, được không?”

Ây da, là một nữ nhân mạnh mẽ nha! Thân phận nàng là lão đại của tổ chức thâu đạo, hơn nữa Bloody đã là trung niên, không có cái gì tà niệm, nhất thời khiến Liễu Bích với nàng hảo cảm tăng lên.

“Đương nhiên, nếu chỉ là bản thân ta thì không đáng nói, nhưng bằng hữu của ta bá tước Britany cũng bị, huynh đệ nào xuống tay, cũng quá mức một chút, cư nhiên cả quần áo của Britany cũng bị lột sạch, ngay cả… hắn trần như nhộng cũng không tha, đây là sỉ nhục lớn lao, ta phải vì hắn mà kiếm đạo lý! Xin mọi người hiểu cho tâm tình của ta.”

Dock đập bàn một cái cũng giới thiệu: “Tối hôm qua người tại địa bàn của ta mất đồ, trách nhiệm là của ta, nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo!”

“Ta cũng có trách nhiệm”

“Ta cũng có…”

Liễu Bích mơ sao, đây là cớ sự gì? Chính mình mặc dù đổ thuật xuất chúng, nhưng dù sao cũng không phải đại nhân vật gì, bọn người xã hội đen này đại toàn bộ đều là nhân vật có danh tiếng, dậm chân một cái, hắc đạo khắp nơi cũng phải nghiêng ngã! Sao bây giờ bọn họ đều nhận tội với mình.

Lạ thật nhỉ? Mình đang mơ sao?

Dullman khoát tay, nói: “Được chư vị ái mộ, ta Dullman mới ngồi lên vị trí minh chủ thế lực ngầm của phố Mist, nếu thân là minh chủ, không thể chỉ hưởng phúc không dám nhận trách nhiệm, chuyện đêm qua Mercury tiểu muội muội bị mất cắp, ta có trách nhiệm lớn nhất, chuyện này không ai dành phần được.”

Liễu Bích cùng Bối Nhi bốn mắt nhìn nhau, tới cùng là có cớ sự gì nhỉ? Chư vị lão đại nhân, ta chỉ là hạng tép riu, mặc dù ta trong tay che dấu một chút thực lực, nhưng cũng không thể so với thế lực ngầm của các ngươi, sao các ngươi tranh nhau hướng ta bồi thường?

Dullman lại nói: “Thiết tặc nhất định phải bắt được, bất quá Mercury, muội đã bị tổn thất quá lớn, đây là ta không đúng, muội tử, danh sách vật phẩm mà ngươi mất cắp đêm qua, ta phụ trách toàn bộ bồi thường cho ngươi.”

Liễu Bích trợn mắt há mồm, này.. chuyện này tựa hồ đã ra khỏi phạm trù bình thường, Dullman hình như cho không tiền mình.

“Dullman các hạ, ta từ ngài đã lấy đủ số tiền, như trước còn dư một khoản to.” Liễu Bích nhìn khế ước trước mặt một chút, trong lòng thầm nghĩ, những người này đang có chút gì đó cho mình, nhưng cũng phải có chút cẩn trọng.

Dullman lại đứng lên: “Không, tiền đổ thì là tiền đỏ, trách nhiệm quy trách nhiệm, không thể để tiền thắng cược mà quy thành tiền bị mất được.”

Các vị hắc bang lão đại trong lòng đều thầm mắng, đáng chết, Dullman chính xác là lão già hồ ly! Bây giờ, tất cả mọi người đã thông suốt Mercury kết hảo với thiếu gia Loran cùng gia tộc của gả, loại cơ hội tốt này, ngươi đang muốn kết thông tình với nàng một mình sao? Không được, chúng ta cũng muốn cấp tiền bồi thường Mercury.