Trong mắt Britany hiện lên một chút bi thương, sát khí trong hắn nổi lên cuồng cuộng, tưởng chừng có thể ngay tức khắc gϊếŧ chết tên tiểu nhị này. Dù tình cảnh khốn cùng nhưng Britany hắn vẫn là một người tự xem mình là đại nhân vật của tổ chức nên kìm chế.
Đáng tiếc, Britany không dám, tại nơi này có kẻ ẩn tàng một thực lực còn cường đại bá đạo, bá đạo tới ngay cả tổ chức thần bí cũng dễ dàng bị trêu ghẹo, huống chi bản thân Britany rất hiểu quy tắc nơi này, tên tiểu nhị kia nói kỳ thật căn bản là rất đúng.
Nhìn sắc khí trên mặt của Britany, tiểu nhị gầy yếu nọ mặt không đổi sắc, hừ lạnh một tiếng, tà nhãn nhìn chằm chằm hắn: “Ta đề nghị ngươi không nên có ý nghĩ gì xấu xa, nếu không tương lai sau này của ngươi có thể càng thê thảm! Nơi này chính là trấn Rusbix! Nếu ngươi có bằng hữu đặc biệt, nói cho ta biết, chuyện còn có thể thương lượng lối thoát! Nếu ngươi không có… lữ quán Dock tại phố Mist sẽ khiến ngươi danh bại thân thể sẽ bị liệt ngay."
Tiểu nhị tuyệt đối không phải hù dọa Britany, mặc dù đây là uy hϊếp trắng trợn! Nhưng hắn lại nói rất chính xác, ngay ngày hôm qua, Britany còn chính miệng nói cho Liễu Bích, phố Mist, là nơi của sự phạm pháp và nó rất tạp nham, hắn sao có thể không rõ tình cảnh của chính mình lúc này?
Liễu Bích nhìn Britany mà trong lòng bật cười, bá tước ưu ưu nhã nhã cao quý, ngươi còn có cách khác sao? Ngươi đã không có đường để đi nữa rồi. Ân, ngươi có lẽ có thể trộm, nhưng ngay cả quần áo cũng không có thì làm sao ra khỏi phòng? Hơn nữa người của khách sạn sẽ để ngươi rời đi sao? Đợi lúc bọn họ cho ngươi ra khỏi lữ quán, thì chính lúc đó, ngươi sẽ bị bán mất thân trai của ngươi rồi, nhưng ngươi cũng đừng mong ta mua ngươi, vì ta cũng không cần cơ thể giống nương nương khang của ngươi.
Huống chi cho dù ngươi có đi trộm, thì trong vòng một ngày có thể kiếm ra hơn hai trăm viên hồng ngọc để trả nợ cơ chứ? Bình dân ở đây giàu nhất cũng chưa tới mười hoàng xu, mà dân ở đây lại phi thường khác người… ngươi thế đơn thân độc mã đi cướp từng nhà sao?
Tiểu nhị hắng nhẹ vài tiếng, chậm rãi nói: “Bất quá lão bản quán có từng nói, quỷ củ là quy củ, nhân tình là nhân tình, dù sao ngươi là một nhân vật lớn, người sử dụng Vi Tước Xa, chúng ta cũng không thể quá phận làm khó ngươi! Cho ngươi thời gian một ngày nghĩ cách, hơn nữa chúng ta xin thỏa định…”
Hắn nhìn sơ quá bộ ngực trắng của Britany, nuốt bọt nói: “Chính xác là chuyện này của ngươi sẽ không bị tiết lộ! Nhưng ngươi trong thời gian hai mươi bốn giờ mà chưa giải quyết xong thì ta phải làm theo phong cách của Phố Mist.”
Có thể đem chuyện trần trụi này giữ bí mật, lão bản của lữ điếm đã hết lòng rồi. Britany đơn thân độc mã, mặc dù cơ thể hắn cũng không tồi, còn có một tùy tùng hơi xấu, nhưng cũng chắc chắn rằng ngươi không thể một mình chống chọi tất cả người ở thế giới ngầm ở đây…
“Được rồi, ta biết rồi!”
Britany bất đắc dĩ loạng choạng cánh tay: “Mercury muội muội, chúng ta gặp phải chuyện như vậy, ta thật…”
“Mer..?”, tiểu nhị nọ trộm liếc mắt nhìn Liễu Bích, nhanh chóng hỏi lại: “Bởi vì vị khách quý như nàng hôm qua thuê phòng đều đăng ký tên là Britany, cho nên tiền thuê của nàng sẽ tính qua của hắn, nàng chính xác là chẳng cần lo lắng, nàng còn là khách quý của chúng ta.”
Liễu Bích "lạnh lùng" nhìn gả tiểu nhị biếи ŧɦái nói to: “Ta, Mercury huân tước, một người coi trọng hảo hữu, chỉ đứng nhìn bằng hữu của ta thế này sao? Ngươi đang sỉ nhục ta sao?! Ta thề, phố Mist, sẽ không có thể yên ổn thế này đâu!”
Tiểu nhị nọ thuận miệng nói: “Là ta nhiều chuyện, là ta mạo phạm, là ta không đúng, xin đại mỹ nhân rộng lòng tha thứ, ta thật sự xin lỗi. Xin người nhất định đừng nghĩ như vậy?”
Ngay cả Liễu Bích tự nhiên càng hốt hoảng, tiểu nhị chí cao hiên ngang lúc nãy bây giờ lại có chút e dè với nàng sao? Chờ đến lúc tiểu nhị kia cúi đầu ra khỏi, Liễu Bích mới thật sự hết bàng hoàng.
Liễu Bích khó khăn nhìn lại người mình một chút, vội la lên: “Britany tiên sinh, ta phải đi bán đồ còn thừa giúp ngài trả tiền, ngài chờ! Ta đã có biện pháp!”
“Cảm kích nàng, Mercury nàng…” Britany trong lòng rõ ràng, đêm qua hắn vì che dấu mục đích nên cơ hồ lấy đi tất cả đồ đáng tiền trên người Liễu Bích, nhưng không có nghĩ tới lại hại chính mình, mọi thứ trộm được từ Mercury, còn có hết thảy của mình, đều bị một cường đạo thần bí lấy đi tất cả, kết quả, Mercury lại không có đủ tiền giúp mình.
“Huynh yên tâm.” Liễu Bích "đại nghĩa" hùng hồn nói: “Nếu không đủ, ta có thể đi làm một vài thứ bán lấy tiền.”
Nàng ta thật sự nguyện ý giúp mình kiếm tiền trả nợ thật sao? Ai da, nếu chúng ta không phải là đối địch, Mercury thật sự ta rất để tâm đến nàng, nếu thật sự có thể có một hảo tri kỉ như vậy, thì có thể nói là nghệ thuật sống vô cùng cao nhã.
Đáng tiếc, chúng ta lại là kẻ thù của nhau.
Britany trong lòng cảm thán, lại cúi đầu nói: “Cảm tạ ý tốt của nàng, nhưng, bây giờ không chỉ là vấn đề trả tiền, chúng ta còn phải tiếp tục tới rừng sương, cũng cần một khoản phí rất lớn.”
“Ngài.. thật còn muốn đi đến đó?” Liễu Bích "hoảng" nói.
Britany thầm nghĩ, ta đã phát thệ cam đoan với Dyland, nhất định trước khi ngươi tới hoang mạc sẽ đoạt lại "Linh mẫn". Tại đó, chỉ cần tìm được địa phận bí mật, chính mình có thể bổ sung một ít thực lực, ít nhất cũng không cần đáng lo về tiền.
Do vậy hắn cố nói dối: “Ây da, mặc dù gặp chuyện ghê tởm như vậy, nhưng ta phải có được quà thọ! Mỹ nhân muội muội, nàng… đi bán Vi tước xa của ta đi ! Nơi này là phố Mist, hẳn là có người biết nó… Mà, nếu người đó chê giá cao quá thì không nhất thiết phải để nguyên giá cũ.”
“Ta hiểu lựa chọn của ngài, nhưng thời gian gấp gáp, Vi tước xa đắt tiền không nhất định có thể trong vòng một ngày mà bán được!” Liễu Bích ưu sầu ngồi trên ghế: “Đạo tặc đáng chết! Phải chi hắn chừa lại cho ta dù chỉ một hồng xu nhỏ nhoi, thì ta thật sự có thể đi đánh bạc kiếm tiền cho ngài.”
Britany trong lòng run lên, đúng vậy, theo truyền thuyết thì đổ thuật của Mercury chính là đứng đầu thế giới, ngay cả Unicorb trước đó được xem là đệ nhất đổ thuật cũng bị thua dưới tay nàng ta. Nhưng là vốn đánh bạc… chính mình cùng Wine Odin bị trộm sạch, dám chắc có gì cho nàng giờ đây, Mercury muốn thay mình trả tiền, nhưng mình lại là một đại bá tước, không thể kêu nàng lột đồ bán kiếm tiền đánh bạc, sau đó thân thể trắng trẻo cho bọn ma bạc nhìn nàng trắng trợn.
“Mercury nàng, nếu có thể, nà..nàng lấy Vi tước xa của ta đi!”
“Không thể, Vi tước xa là bảo vật yêu thích của ngài, ta sao có thể lấy nó làm vốn được”.
“Vi tước xa mặc dù trân quý, nhưng nó cũng chỉ đứng hàng thứ tư và cũng là vật chất ngoài thân, huống chi bạch vi tước bây giờ đã bị đại thương, ta nghĩ, hung thủ không có hạ thủ lưu tình, còn bốn con vi tước kia đại khái cũng đang hấp hối. Nếu như vậy, Chiến Xa trên lưng của nó lưu lại cũng có một viên tinh thạch tốt, không bằng tặng cho nàng làm vốn đánh bạc.”
“Thật cho ta?”
“À ừ, hiện tại nó cũng không cho ta một cái hữu dụng nào, thôi thì nàng giữ làm vốn đánh đổ vậy!” Liễu Bích nhanh chóng "bắt" được ý của Britany, chuyển quyền sở hữu Vi tước xa cho mình! Bởi vì Bạch Vi đang bị thương nặng, năng lực chuyên chở có vấn đề, thoạt nhìn không khác gì sắp chết, nhưng mặt ngoài nhìn đúng như thế nhưng chính là Tinh Diện ra tay, nàng ta đã hóa trang cho con thú tội nghiệp kia, chỉ có như vậy, Britany mới có thể sảng khoái buông bỏ phương tiện giao thông, bỏ qua động cơ cho xe của mình mà không quá đau lòng, đây mới là kế hoạch của Liễu Bích, thật sự Liễu Bích đang rất là phấn khích, hahaha cười cho thật lớn.
Liễu Bích "do dự" thật lâu, rồi đột nhiên nói: “Chuyện này, được rồi, ta nhận.”
Tại một nơi gọi là đổ trường phố Mist…
Có tám vị lão trung đang ngồi trên ghế lông, ngồi chính giữa là một vị lão nhân hơn sáu trăng tuần, vóc người có chút khí khái bất phàm, tóc dày rậm như bờm sư tử màu bạch kim trong rất oai hùng.
Hắn đập nhẹ lên bàn, trầm giọng nói: “Dock, ngươi nói cho mọi người nghe mục đích mở ra cuộc họp này là gì?”
Một trung niên mặc một chiếc trường bào nhung xanh, hơi béo tròn, ngồi vuốt nhẹ râu nhỏ của mình: “Tối ngày hôm qua, Mercury mà Loran công tử đề cập đến đã tới trấn, bất quá vì lúc đến đây lại nhờ Britany đăng ký thuê phòng, cho nên sáng này ta mới biết.”
Hai tay hắn chống lên bàn, lạnh lùng nhìn qua mọi người: “Nhưng, Mercury cùng bằng hữu của hắn đêm qua đã bị người vét sạch, mất đi tất cả của cải thì sao lại.”
“Ầm” Dock đập mạnh bàn: “Theo quy củ, người của các ngươi tới lữ quán của ta sau khi lấy trộm ta không quản, nhưng lúc này có người động tới Mercury tiểu thư! Chư vị đêm qua là ai làm, vô luận người nào có cố ý hay vô tình, xin đứng ra, chính mình hướng Loran đại công tử cùng Mercury giải thích, không nên để liên lụy tới phố Mist của chúng ta! Nếu làm phật lòng Mercury nàng ta, phố Mist nhất định sẽ bị trả giá rất đắt… phi thường đáng sợ.”
Tất cả ánh mắt mọi người đều tụ lên người một nữ nhân khiêu gợi có mái tóc màu huyết, nàng nhún vai: “Đừng nhìn ta, mặc dù thiết tặc lớn bé tại phố Mist đều gọi ta một tiếng "tỷ", nhưng tối qua thật sự là không phải ta à nha!”
Mọi người không chịu dời đi ánh mắt, nàng lại nói: “Nếu ta nói xạo, người nhà của Loran quyết sẽ không buông tha cho ta, thì ta nói xạo làm gì?”
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, tráng hán ngày ấy đắc tội với Loran đi đến: “Chủ nhân, Mercury ôm nữ nhi tới đổ trường của ngài, xem ra, nàng đã mất đi tất cả tài vật, muốn từ nơi này kiếm một chút.”
Lão nhân đột nhiên nở nụ cười, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Nói cho tất cả coi đổ, để cho Mercury thắng, muốn thắng bao nhiêu thì thắng bấy nhiêu.”
Hội nghị lại tiếp tục, nhưng trong chốc lát tráng hán lại tới, một đầu mồ hôi nhễ nhại: “Chủ nhân, tất cả quan sát viên đều đã thua Mercury cả.”
“Cái gì?”
Lão nhân gật đầu: “À à, không sao cả, cứ để cho nàng ta thắng chút tiền đó.”
“Nhưng Mercury bây giờ đã thắng hơn hai trăm viên hồng pha lê! Thật sự mặc kệ sao?” Tráng hán nghi hoặc hỏi lại.
“Cái gì? Hơn hai trăm hồng ngọc, sự tình cũng phải có giới hạn, không cẩn hạ thủ lưu tình nữa! Chúng ta đã hết lòng, cho dù Loran công tử có đến đây làm gì thì ta cũng sẽ có công mà nói cho hắn nghe!” Lão nhân cũng sinh tức giận.
“Nhưng, nhưng chúng ta muốn thắng cũng chưa chắc thắng được! Đổ thuật của Mercury quỷ thần tại thượng, ta, đã chứng kiến, nàng ta hai tay ôm nữ nhi, nữ nhi nàng chỉ cần mở ra là thắng!” Tráng hán nói ra từng câu một, bởi vì nếu không phải hắn đã thấy, hắn sẽ không dám tin đó là sự thật.
Con mắt tinh quang của lão nhân trợn tròn, vỗ cái bàn đứng lên: “Nguyên lai Mercury chính là cao thủ đổ thần, chính nàng ta cũng không chính xác ẩn giấu thực lực, thật sự là chẳng biết tốt xấu, ta sẽ đến gặp ả! Cho ả ta biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (ý nói: là trên trời này còn có trời cao hơn, người giỏi này còn có người giỏi hơn) ! Bất quá chư vị không cần lo lắng, ta rất rõ Loran công tử nhắc nhở! Chắc chắn sẽ có chút cân nhắc.”