Đồ Ngốc

Chương 7

Úc Ninh còn chưa kịp hiểu rõ hắn vừa nói gì thì miệng đã thốt lên một tiếng kêu sợ hãi, Tạ Trản đẩy hai chân y ra rồi liếʍ ɭáρ.

Thư huyệt của thiếu niên toàn là nước, sạch sẽ tươi non nhưng lại rất mẫn cảm, Tạ Trản liếʍ mấy cái đã nhịn không nổi, hít hít nước chảy xuống, huyệŧ động tình sưng lên, đỏ bừng như viên ngọc quý. Tạ Trản dùng đầu lưỡi trêu đùa huyệŧ, chỗ kia lại rỉ nước, Úc Ninh nghẹn ngào khóc đến đáng thương, ngón chân co quắp như dây cung bị kéo căng, run rẩy nói: "Đừng...... Bẩn, không thể liếʍ...."

Tạ Trản nắm lấy cẳng chân trắng nõn của thiếu niên không cho y giãy giụa rồi thản nhiên nói: "Sao không thể liếʍ, Ninh Ninh ngọt lắm." Hơi thở nóng hổi của hắn thiêu đốt cửa huyệt mềm mại, Úc Ninh chỉ cảm thấy thân dưới như sắp tan ra, quá kích thích, thân thể ngây ngô của y căng cứng, trên mặt đỏ bừng không biết là nước suối hay nước mắt, sảng khoái đến nỗi ánh mắt thất thần.

Đầu lưỡi Tạ Trản linh hoạt liếʍ khắp cửa huyệt ẩm ướt rồi luồn vào bên trong, đồ ngốc kinh hoàng thở dốc, cổ chân vô lực khoác lên vai Tạ Trản.

Trong đầu Úc Ninh hóa thành một đám bột nhão, kɦoáı ƈảʍ càng lúc càng mãnh liệt, y gắng gượng nhổm dậy tròn mắt nhìn Tạ Trản, Tạ Trản như cảm giác được nên ngước mắt lên, ánh mắt kia vừa tà khí vừa gợi cảm, lộ ra du͙ƈ vọиɠ và tính xâm lược như muốn ăn tươi nuốt sống Úc Ninh.

Úc Ninh thở hổn hển, rã rời nằm xuống lại, cả người luống cuống vùng vẫy như sắp chết đuối, bàn tay níu chặt lấy Tạ Trản.

Úc Ninh không biết cái gì của mình đã bắn ra, nữ huyệt phun nước, Tạ Trản ôm y, khi tính khí giương cao bừng bừng phấn chấn đi vào, Úc Ninh khóc nức nở, sắc mặt trắng bệch, từng giọt nước mắt lăn xuống như trân châu.

Tạ Trản thấy y khóc thì trong lòng lại mơ hồ có cảm giác thỏa mãn, mỹ mãn liếʍ đi nước mắt trên mặt Úc Ninh rồi dụ dỗ: "Bé ngoan, nhịn một chút sẽ hết đau ngay."

Úc Ninh khóc đến co quắp, "Người xấu, đau," phía dưới của y đã ngậm hơn phân nửa tính khí, căng ra sắp nứt, hai chân đều đang run rẩy, khàn giọng cầu xin lão yêu quái, "Đừng vào nữa được không...... Đau quá."

Tạ Trản nói: "Không được."

Hắn vừa dịu dàng nói vừa đẩy ra huyệt thịt khít chặt đâm thẳng vào. Chỗ kia của Úc Ninh quá nhỏ, phải chứa đựng vật thô cứng của yêu quái hết sức gian nan, mặc dù Tạ Trản rất nhẫn nhịn nhưng Úc Ninh vẫn đau đến rơi nước mắt.

Y phát giác vật trong huyệt bắt đầu chuyển động thì hoảng sợ nắm chặt ngón tay Tạ Trản như bám lấy khúc gỗ cứu mạng, Tạ Trản cười khẽ một tiếng, vừa hôn lên vành tai y vừa chậm rãi rút ra đút vào. Nữ huyệt non nớt vừa chặt vừa nóng nuốt chửng tính khí của yêu quái, sảng khoái đến bất ngờ, Tạ Trản vẫn thành thạo điêu luyện ra ra vào vào, phát giác thân thể Úc Ninh mềm nhũn liền cười khẽ: "Ninh Ninh, còn đau không?"

Đau thì vẫn đau nhưng không quá khó chịu, còn sinh ra kɦoáı ƈảʍ lạ lẫm lan tràn khắp thân thể, giống như một đám côn trùng li ti châm chích tiểu huyệt của y ngứa ngáy, mυ'ŧ chặt tính khí khó khăn lắm mới lui ra đến cửa huyệt, vô thức kẹp chặt eo hắn mơ màng nói: "Không, không biết."

Tạ Trản cười một tiếng rồi dùng sức đâm mạnh một cái buộc Úc Ninh khàn giọng rêи ɾỉ. Đồ ngốc không biết che đậy, thân thể ngây ngô mẫn cảm, phản ứng lại vụng về, sướиɠ cũng khóc, đau cũng khóc, nhưng gương mặt kia vô cùng xinh đẹp như cánh hoa trong nước, thẩm thấu du͙ƈ vọиɠ ửng lên sắc hồng, vừa quyến rũ vừa thuần khiết.

Tạ Trản hỏi y, "Ninh Ninh, dễ chịu không?"

Úc Ninh hoảng hốt nhìn Tạ Trản, thành thật đáp: "Dễ chịu......"

Tạ Trản khích lệ vuốt ve mặt y, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú hồng nhạt trên ngực thiếu niên, quá gầy, l*иg ngực mỏng, da thịt cũng mỏng, mới liếʍ cắn mấy cái đã sưng lên, ngón tay y mềm mềm đẩy hắn ra, "Đừng cắn."

Tạ Trản vẫn chưa thỏa mãn nhả ra núʍ ѵú xinh đẹp động lòng người rồi hỏi: "Vậy muốn thao không?"

Lão yêu quái xấu tính chờ Úc Ninh nếm mùi ngon ngọt liền rút ra ngoài, qυყ đầυ cọ xát huyệŧ đến khi tiểu huyệt chảy nước, vừa tê vừa đau lại không hết ngứa.

Úc Ninh khó chịu vặn eo, nghẹn ngào gật đầu, cửa huyệt ẩm ướt mềm mại nuốt vào tính khí nam nhân. Tạ Trản bị y quyến rũ khiến nhịp tim tăng nhanh, nắm chặt bờ mông tròn trịa đâm vào chỗ sâu, không còn nhẫn nhịn khắc chế nữa.

Suối nước rất nóng, du͙ƈ vọиɠ cũng nóng, toàn thân Úc Ninh như bắt lửa, ướt đẫm, phía dưới bắn một lần lại cứng rắn, cả người đều bị Tạ Trản ôm trong lòng.

Hai người từ bờ ao lăn xuống nước, phía sau Úc Ninh là vách tường, cánh tay khoác hờ lên vai Tạ Trản, sảng khoái cào ra mấy vết mờ nhạt như móng vuốt mèo con.

"Nhiều quá, bụng căng," Úc Ninh khó chịu ủy khuất rơi lệ ôm bụng mình, dường như sờ được tính khí của yêu quái đang làm loạn trong bụng. Tạ Trản cắn cổ y liếʍ ʍúŧ, thở hổn hển nói: "Ninh Ninh sao lại khó hầu hạ như vậy, muốn thao lại chê nhiều à?"

"Không ngoan," hắn vừa thốt ra hai chữ này thì động tác bên dưới đột nhiên trở nên hung ác, từng cái từng cái đâm sâu vào cổ đáy huyệŧ non nớt khép chặt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thanh âm của Úc Ninh cũng thay đổi, y kêu rên loạn xạ, "Không có, ta không có...... Ngươi xấu lắm, đồ yêu quái xấu xa!"

Mắng chửi người đều không có sức lực, như quả mọng chín nhũn có thể bóp ra nước ngọt.

Tạ Trản thở hắt một hơi, không vội, thời gian còn rất dài, nể tình đây là lần đầu của đồ ngốc nên không thật sự đâm xuyên khoang đáy huyệŧ, khi hắn bắn ra, đầy bụng Úc Ninh đều là tinh thủy hòa với nước suối nóng, ngơ ngác khóc đến nỗi chóp mũi đỏ bừng.

Tạ Trản hôn lên mũi y rồi trầm thấp nói: "Đồ ngốc."