Nuông Chiều Nhục Dục

TG4 Chương 22: Báo thù

"Hoàng Thượng bớt giận," Thẩm Trăn giờ phút này bước ra khỏi hàng, "Thần cho rằng, giờ phút này quan trọng nhất chính là an nguy của bá tánh."

"Thần có tội, nhưng mong Ngô hoàng đợi chuyện cứu tế hòa hoãn trở lại, lại truy cứu trách nhiệm."

"Hừ," Tiếp Vũ Đế điểm điểm Thẩm Trăn, "Xem như ngươi biết nói."

"Trẫm cũng không quên, Thẩm gia ngươi cũng thiếu bạc của quốc khố!"

Thẩm Trăn nhếch khóe miệng, ngữ khí lại có chút sợ hãi, "Thánh thượng anh minh, thần nhất định sẽ thúc giục trong tộc mau chóng trả hết nợ!"

"Nếu vẫn không được thì sao?" Tiếp Vũ Đế cùng Thẩm Trăn kẻ xướng người hoạ.

"Mặc cho thánh thượng xử trí!"

Này này!

Vốn còn không sợ hãi mọi người nghe được đối thoại giữa Thẩm Trăn cùng hoàng đế, trong lòng bất an.

Thẩm đại nhân, bọn ta không đáp ứng " mặc cho xử trí " a! Tại sao một mình ngươi lại đại diện cho tất cả bọn ta rồi??

"Được!" Tiếp Vũ Đế quét qua đám người đang quỳ bên dưới, như có điều toan tính, "Trẫm liền thư thả cho mấy ngày."

"Đợi cứu tế xong, lại tính sổ với các ngươi!"

"Trẫm mặc kệ các ngươi mượn tiền để làm gì," Tiếp Vũ Đế thông cảm buông lời, lại lập tức thay đổi, "Nhưng nếu đến lúc đó còn không trả được nợ..."

Giọng nói của Tiếp Vũ Đế không lớn, lại nặng nề gõ vào trong lòng mọi người, "Vị trí của các ngươi cũng không cần ngồi nữa đâu."

"Trẫm nghĩ, thiên hạ to lớn như vậy, trong số những chi sĩ " quyên quan " , luôn có thể tìm ra người vì trẫm phân ưu..."

Ý tứ này của Tiếp Vũ Đế hiểu trắng ra, đó chính là —— nếu đến lúc đó các ngươi trộm lấy bạc của trẫm mà không ngoan ngoãn trả lại, trẫm liền tước quan các ngươi, ai có tiền trẫm đề bạt kẻ đó!

Lời này có chút vô lại, nhưng lại rất hiệu quả.

Ít nhất hai tháng sau, trên dưới triều đình, hễ nói đến tiền thì đều biến sắc, các đại thần khứu giác linh mẫn sớm đã bắt đầu giục trong tộc xoay sở tiền bạc, tự giác trả hết nợ.

Nhưng cũng có những thế gia lâu đời như Công Tôn gia, Thẩm gia, vẫn không tin Tiếp Vũ Đế sẽ chọc nhiều người tức giận mà cách chức tất cảnhững nhà nào chưa trả hết nợ, ôm một tia may mắn.

Nhưng tia may mắn này nhanh chóng bị hối hận thay thế.

Công Tôn gia trở thành tấm gương đầu tiên bị hoàng đế gϊếŧ gà dọa khỉ.

Công Tôn Mục bị Tiếp Vũ Đế cách chức ngay tại chỗ, giải vào thiên lao.

Trong phủ Công Tôn cũng tới rất nhiều Ngự lâm quân, áp giải Công Tôn Sưởng, Công Tôn Tuệ sớm đã về hưu, bắt đầu tịch biên.

Từng rương châu báu trang sức,hoàng kim bạc trắng được lấy ra từ trong phủ Công Tôn, tất cả đều được dán giấy niêm phong quốc khố.

Tiếp Vũ Đế hạ chiếu, phàm những ai có nợ bạc quốc khố, trong vòng ba ngày trả hết thì không truy cứu trách nhiệm. Nếu sau ba ngày không thể trả, tự gánh hậu quả.

Hậu quả của việc tự phụ là gì, Công Tôn gia chính là một ví dụ tốt nhất.

Lần này, tất cả mọi người đều biết, Tiếp Vũ Đế động thật rồi.

Bất kể ngươi là hoàng thân hậu duệ quý tộc hay hào môn thế gia, không có tiền, thì tịch biên.

Các gia các phủ đều sôi nổi bắt đầu hành động.

Khắp nơi xoay sở tiền bạc.

Thẩm gia cũng bắt đầu bất an.



Thẩm Chi Xương cùng Thẩm Chi Mậu kỳ thật cũng nghe được một ít tin đồn lần này hoàng đế truy đòi nợ quốc khố, nhưng cũng không quá coi trọng chuyện này, bởi vì hai người bọn họ từ nhỏ cẩm y ngọc thực, căn bản không biết cũng chưa bao giờ mượn.

Nhưng lão thái quân Chu Uyển Ninh lại đứng ngồi không yên.

Bà ta biết Thẩm gia có nợ.

Đó là lúc phu quân Thẩm Kỳ Bằng của bà ta còn sống, cũng là thời điểm Thẩm gia phong quang nhất. Khi đó Thẩm Kỳ Bằng là đại quan nhị phẩm, mỗi ngày giao thiệp đều là hậu duệ quý tộc, không thể thiếu cần chuẩn bị chút bạc.

Lương tháng quan viên chẳng qua chỉ vài chục lượng, làm sao đáp ứng đủ các khoản chi tiêu. Tuy rằng Chu thị có của hồi môn, nhưng đó là của riêng bà ta. Nghe Thẩm Kỳ Bằng nói các đồng liêu đều lãnh bạc ở Hộ Bộ, tuy viết giấy nợ, nhưng chưa bao giờ trả lại, Chu thị liền xúi giục Thẩm Kỳ Bằng theo trào lưu cũng " mượn " bạc để quay vòng. Sau đó càng là " mượn " để cho vay nặng lãi cùng mua sắm gia sản, vốn riêng của bà ta cũng ngày càng dày lên.

Nhưng có nhiều gia sản hơn nữa cũng không chịu nổi con cháu không nên thân tiêu hao.

Thẩm Chi Xương suốt ngày chọi gà đá chó, có khi còn bài bạc, căn bản không có thu vào, còn Thẩm Chi Mậu tuy là quan chức lại tự cho thanh cao, nhận chính là bổng lộc Hàn Lâm Viện thấp đến hết chỗ nói, Thẩm gia hiện giờ toàn dựa vào Chu thị chống đỡ.

Thẩm Trăn thật ra không chịu thua kém, nhưng lại không phải từ trong bụng bà ta chui ra, Chu Uyển Ninh hận không thể khiến hắn biến mất, làm sao có thể nhờ cậy hắn.

Hai tháng nay Thẩm Trăn đang bận rộn công việc quyên quan, mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Hắn vội vàng xử lý xong chuyện này, hảo hảo cùng tiểu nhi tức nói "chuyện giữa hai người ".

Mà Chu thị lại chờ không được.

Sau khi nghe tin Công Tôn gia bị tịch biên, cuối cùng bà ta cũng sai người gọi Thẩm Trăn đang bận rộn bên ngoài trở về.

Lại tập hợp tất cả chủ tử các phòng trong nhà đến tộc đường ở hậu viện.

Vợ chồng Thẩm Chi Xương, vợ chồng Thẩm Chi Mậu, vợ chồng Thẩm Trọng Hành, tất cả đều tụ họp lại.

"Thẩm Trăn! Quỳ xuống cho ta!"

Thẩm Trăn vừa bước vào tộc đường, đã nghe thấy Chu thị quát lớn.

Nhưng hắn đã không phải là tiểu hài tử năm đó cái gì cũng không dám phản kháng. Hắn hiện giờ thân hình cao lớn, khí tràng uy nghiêm.

Căn bản không để ý tới mệnh lệnh của Chu thị, hắn đứng thẳng tắp, "Không biết Thẩm Trăn phạm phải sai lầm gì?"

"Thân là con cháuThẩm gia, chỉ vì tư lợi của bản thân, không vì trong tộc mà suy xét, khiến Thẩm gia lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, ngươi còn không sai!?"

Chu thị chụp một cái mũ lớn, như muốn đổ hết tình trạng bấp bênh hiện tại của Thẩm gia lên đầu Thẩm Trăn.

"Ồ? Tiến thoái lưỡng nan?" Thẩm Trăn căn bản không sợ Chu thị quát mắng, còn có tâm tình đánh giá Sở Kiều cụp mi rũ mắt ở một bên.

Chà, hôm nay tiểu nha đầu mặc chính là váy lụa tơ tằm, là chất liệu tốt mà hắn da mặt dày xin xỏ Hoàng Thượng, quả nhiên đã làm nền cho nàng. Một bộ váy xanh khiến người nhìn nhẹ nhàng thoải mái, dung mạo thiếu nữ càng thêm nẩy nở, toát lên vẻ thành thục phong vận.

"Hừ, ngươi đường đường là Lại Bộ Thị Lang, đừng nói với ta không biết Thẩm gia cũng có tiền nợ! Đó là phụ thân ngươi nợ, lý nên do ba huynh đệ các ngươi cùng trả!" Chu thị hạ quyết tâm muốn để Thẩm Trăn gánh trách nhiệm, ngữ khímềm xuống, lại khen ngợi, "Hai vị huynh trưởng của ngươi không có bản lĩnh như ngươi, lão tam à, vinh quang của Thẩm gia, vẫn phải dựa vào ngươi a."

"A... Dựa vào ta..."

Thẩm Trăn phát hiện, khi thời khắc hắn mong đợi từ lâu thực sự đã đến, nội tâm hắn cũng không kích động như hắn tưởng tượng, mà là bình tĩnh và lý trí, giống như một người ngoài cuộc.

"Chẳng qua chỉ là một tiện loại do tiểu thϊếp sinh ra..."

"Chẳng qua chỉ là tên nô tài..."

Thẩm Trăn lặp lại những lời nói ác ý, lạnh lùng đã vang lên bên tai từ khi hắn còn nhỏ, trên mặt lộ vẻ trào phúng.

"Mẫu thân, người như ta, làm sao đảm đương nổi vinh quang của Thẩm gia?"

Chu thị thầm hận trong lòng, không nghĩ tới tên tiện loại này lại mang thù như thế, nhưng lời nói ra lại giống như một từ mẫu, "Ai, năm đó mẫu thân không quản tốt hạ nhân, những kẻ ăn nói lung tung kia, sớm đã kéo ra ngoài bán đi từ lâu rồi, lão tam à, ngươi đây là còn oán mẫu thân, ghi hận mẫu thân, không muốn cứu Thẩm gia trong lúc dầu sôi lửa bỏng sao?"

Nếu là Thẩm Trăn đáp "Phải", thì là lòng dạ hẹp hòi, bất kính với mẹ cả, nếu đáp "Không phải", vậy thì Thẩm Trăn nên giúp Thẩm gia vượt qua nguy cơ này.

"Mẫu thân," Thẩm Trăn đốt ba nén hương trên bàn thờ bên cạnh, dâng lên bài vị tổ tiên Thẩm thị trước mặt, nhàn nhạt nói, "Không phải là ta không muốn cứu Thẩm gia, mà là ta cứu không được."

"Nếu có thể trả hết nợ, Thẩm gia sẽ không có chuyện gì cả."

"Nếu không thể..." Thẩm Trăn xoay người, đôi mắt đen trầm nhìn Chu Uyển Ninh, "Thẩm gia chính là Công Tôn gia tiếp theo..."

Thẩm Chi Xương chân mềm nhũn, y nhào tới trước nắm tay Thẩm Trăn, "Tam, Tam đệ, cứu, cứu đại ca a, ta không muốn bị giải vào thiên lao a!"

Thẩm Trăn thân hình linh hoạt né tránh, "Đại ca, thứ cho tiểu đệ bất lực."

"Nương! Đều tại ngươi và cha!" Thẩm Chi Xương thấy không dựa vào Thẩm Trăn được, sợ hãi hóa thành tức giận, trực tiếp đổ lên người mẫu thân ruột của mình, "Tiền lại không phải chúng ta mượn, dựa vào cái gì muốn chúng ta trả!"

Thấy nhi tử bùn nhão không thể trát tường như thế, Chu Uyển Ninh một ngụm máu già nghẹn trong cổ họng, nhưng vẫn cố chống đỡ bản thân, "Xương Nhi đừng nóng vội, người một nhà đồng cam cộng khổ, sẽ có cách thôi."

Ánh mắt bà ta chuyển hướng sang Sở Kiều vẫn luôn im lặng ở một bên, "Ngươi nói đúng không, tức phụ nhi của Trọng Hành?"

Đồng cam cộng khổ, dưới tình huống như vậy nói ra loại lời này, Sở Kiều đương nhiên hiểu được, đây là đang đánh chủ ý lên đồ cưới của nàng.

Nàng bước ra khỏi bóng tối, đẩy Thẩm Trọng Hành đi về phía Thẩm Trăn, đứng bên cạnh hắn.

Sở Kiều hướng về phía mấy vị trưởng bối hành lễ, "Thϊếp đã là người của tam phòng Thẩm gia," nàng nhấn mạnh từ "Tam phòng", "Đương nhiên sẽ cùng tiến cùng lùi cùng tam phòng."

Nụ cười của Chu thị còn chưa lộ ra một nửa, đã trầm mặt xuống. Bởi vì bà ta nghe thấy Sở Kiều nói:

"Cho nên... Thϊếp đã giao toàn bộ đồ cưới cho cha chồng xử trí."

Mà câu nói tiếp theo của Thẩm Trăn, làm cho Chu thị một hơi cũng không lên được, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Trước đó ta cũng không biết Thẩm gia có nợ, cho nên muốn thay Trọng Hành quyên một chức quan, đồ cưới của Kiều Nhi, tất cả đều quyên cho quốc khố."