Chiếc lưỡi to của Thẩm Trăn cuộn lại, cuốn viên dược vào trong miệng mình trước. Đầu lưỡi của hắn chạm vào đôi môi mềm mại của thiếu nữ, từng chút một tách môi nàng ra, viên dược trong miệng cũng theo đầu lưỡi lăn vào trong khoang miệng thiếu nữ.
Hắn cầm rượu đi đến mép giường, ngửa đầu rót một ngụm to, miệng đối miệng truyền vào trong miệng Sở Kiều. Thiếu nữ mặc dù đã hôn mê, nhưng theo bản năng mà nuốt xuống, cũng thuận lợi nuốt cả viên dược, cái lưỡi nhỏ bất giác chống lại kẻ xâm lấn, muốn đẩy cái lưỡi lớn đang quấy nhiễu kia ra ngoài.
Thẩm Trăn nhướng mày, hay cho tiểu nha đầu, dùng xong liền ném đi a.
Bàn tay đỡ sau đầu thiếu nữ dùng thêm chút lực làm hai khuôn mặt áp sát vào nhau, đôi môi hắn cướp lấy cái lưỡi đang ngọ nguậy của thiếu nữ, đầu lưỡi đâm lên hàm trên của nàng, như thể đang trêu chọc một con mèo nhỏ, quét qua nướu thịt cùng bên trong khoang miệng nàng, khiến thiếu nữ bất giác thốt lên từng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, môi lưỡi chuyển động theo sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn.
Sau một nụ hôn dài, hai gò má của thiếu nữ trước mắt đã tựa như ráng chiều. Ánh mắt Thẩm Trăn nặng nề, bàn tay to lướt nhẹ qua nước bọt trào ra nơi khóe môi thiếu nữ, theo cằm tiến đến trước ngực.
Lúc này đã là đầu hạ, thiếu nữ mặc một thân váy cưới phức tạp với ống tay rộng, làm tôn lên làn da nõn nà như ngọc, nút thắt trước ngực được hai luồng tròn trịa đỉnh lên cao, dán vào vạt áo huyền sắc của nam nhân. Thẩm Trăn cầm lấy nút thắt rườm rà kia, từ từ kéo ra.
Nút thắt thêu hoa mẫu đơn phú quý kia trượt xuống từng chút một, vạt váy cũng chậm rãi mở ra.
Bộ ngực sữa trắng như tuyết bị bị nút thắt thít lại hằn lên một vệt đỏ, đầu ngón tay Thẩm Trăn lướt qua, đẩy nó ra. Chiếc áo ngắn còn sót lại phía trên cũng không che được gì, bầu vυ' của thiếu nữ như ẩn như hiện dưới lớp hồng sa, đập thẳng vào mắt nam nhân.
Yết hầu cuộn trào.
Thẩm Trăn phủ lên một bên, xúc cảm tròn trịa mềm mại trong tay khiến lòng hắn khẽ động.
Hắn mân mê núʍ ѵú tinh xảo hồng nộn trong lòng bàn tay, mắt thấy nó dần trở nên sưng cứng dưới sự xoa nắn vân vê của mình.
Trong gian phòng yên tĩnh chỉ có tiếng lách tách của nến đỏ đang cháy, Thẩm Trăn ngửi được một mùi hương ngọt ngào nơi chóp mũi. Lần theo mùi hương đó, hắn mới phát hiện là từ trên cơ thể thiếu nữ tỏa ra.
Giờ phút này, hắn đang vùi đầu vào giữa hai bầu ngực của thiếu nữ.
Nửa người trên của thiếu nữ giờ phút này chỉ còn một lớp lụa Hương Vân dán lên da thịt, mỏng manh tựa như không còn gì.
Thẩm Trăn không vội cởi ra, mà trực tiếp liếʍ ʍúŧ một bên vυ', tay nắm lấy hai bầu vυ', vuốt ve thưởng thức.
"Hô a ~"
Tiếng rên của thiếu nữ tựa như thuốc kí©ɧ ɖụ©, lại một lần nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Thẩm Trăn, hắn cảm nhận được lão nhị dưới thân mình đang kêu gào. Hắn phân ra một tay cởi bỏ tiết khố, lộ ra cự long hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng bên dưới.
Mà giờ phút này, dược lực dần dần thẩm thấu, độc tố trong cơ thể tan đi, Sở Kiều chậm rãi tỉnh lại.
Vốn chưa từng cởi y sam của nữ tử, giờ phút này Thẩm Trăn đã phát hiện chiếc váy cưới rườm rà này thật sự là khó có thể xuống tay, du͙ƈ vọиɠ gấp gáp khó dằn nổi, hắn dứt khoát hơi dùng sức, trực tiếp xé rách lớp tơ lụa sang quý trên người thiếu nữ.
"Ngươi... Ngươi đang làm gì thế?"
Sở Kiều chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy cảnh đồ cưới của mình bị nam nhân xé rách.
Cảm giác lạnh lẽo trước ngực làm nàng cúi đầu nhìn, liền kinh ngạc há hốc miệng. Nàng che ngực lại, trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Mà Thẩm Trăn thì nhếch miệng cười.
Tỉnh rồi? Vừa lúc.
Hắn cũng không muốn một người ra sức.