Thần thức Lăng Việt xâm nhập vào cơ thể Sở Kiều, lại không biết giờ phút này tư thế của hai người có bao nhiêu ái muội.
Thiếu nữ tựa đầu lên vai hắn, sườn mặt ửng đỏ kề sát vào bắp thịt hình tam giác của hắn, khi cả người nghiêng về phía trước, bộ ngực nàng theo đó cũng hướng tới, cặρ √υ' như đôi thỏ trắng kia cứ như vậy kẹp lấy cánh tay to của hắn.
Tuy chỉ mới mười tám, nhưng cơ thể này của Sở Kiều phát dục cực tốt, bộ ngực phập phồng như đồi núi, quả thật có thể nói là đồng nhan cự nhũ (mặt trẻ vυ' to). Không cần ép buộc, cứ thả rông như thế mà cặρ √υ' câu nhân kia cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Giờ phút này khe rãnh sâu giữa hai bầu vυ' to kia kề sát vào da thịt nam nhân, căn bản không cần dùng sức cũng có thể kẹp chặt lấy cánh tay cường tráng thô to của Lăng Việt.
"Ưʍ... A..."
Vốn đang nóng rực, Sở Kiều bỗng cảm giác chỗ bụng dưới có một cỗ thủy linh khí theo đan điền, như cuốn theo băng tuyết kéo tới, làm nàng không khỏi rêи ɾỉ ra tiếng.
Cỗ linh khí kia bỗng va vào ngọn lửa đang xao động trong kinh mạch nàng, trong nháy mắt liền quấn lấy nhau, theo sự gia tăng của thủy khí, những hành hỏa linh khí dư thừa bị xoắn chặt lại, hòa vào nhau, hóa thành một cổ chân khí hỗn độn vận chuyển tại đan điền của Sở Kiều, khiến sự khô nóng trong cơ thể nàng dần chậm lại. Thế nhưng, thay vào đó, lại là cổ tê dại khó có thể miêu tả.
Cổ tê dại này không giống như sự ngứa ngáy cảm nhận được trên da thịt, mà là sự rung động từ trong tứ chi bách hài vọt ra, theo kinh mạch, lưu đãng trong thân thể.
"A..."
Sở Kiều đột nhiên cảm giác được cổ chân khí hỗn độn trong đan điền kia bắt đầu xoay tròn, nàng không nhịn được kinh hô một tiếng, trong đầu bỗng vang lên một tiếng quát nhẹ.
"Ngưng thần!"
Âm thanh trấn định kia làm linh đài của nàng thanh tỉnh, lấy lại quyền khống chế cơ thể, cũng khiến nàng lập tức cảm nhận được bốn cổ linh khí bất đồng đang va chạm trong cơ thể.
"A... Ta đây là... Ưm a... Làm sao ?"
Cơn tê dại từ bụng dưới xông lên khiến Sở Kiều ngay cả hỏi cũng đều đứt quãng, nhưng nàng không nhận ra rằng kỳ thực mình không phát ra tiếng, câu hỏi này chỉ quanh quẩn trong đầu mình mà thôi.
"Tụ nhâm đốc, qua thiên xu, ngưng thần tụ khí!"
Âm thanh thanh lãnh kia lại lần nữa vang lên trong đầu Sở Kiều, đồng thời nàng cảm giác được một số huyệt vị trên người mình nhanh chóng bị điểm trụ, bèn lập tức điều động chân khí, tụ tập linh khí đang uốn lượn róc rách, theo người nọ chỉ điểm, dọc theo khiếu huyệt mà đi.
Sở Kiều không biết thế giới bên ngoài lúc này như thế nào, còn nàng lại cảm thấy mình như bị một đôi mắt lột sạch sẽ quét qua toàn thân, liền cảm thấy có chút xấu hổ muốn thu mình lại, lại cảm thấy đôi mắt kia như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
"Chớ sợ. Lúc này chỉ có thần thức của Ngô nhập vào cơ thể ngươi," Giọng nói này dường như nàng đã nghe thấy trước khi bất tỉnh, tuy lạnh lẽo nhưng lại mang theo năng lực khiến người tin phục, "Chớ phản kháng, ngươi bị cương phong gây thương tích, cần phải loại bỏ kim sát trong cơ thể."
"Được..."
Không biết vì sao Sở Kiều liền bình tĩnh lại, nàng cảm thấy cổ khí tức mang theo hàn khí kia ôm lấy linh khí của mình, giống như nắm lấy tay nàng, bắt đầu từ huyệt Bách Hội, dẫn đường nàng từng chút từng chút một gột bỏ kim sát do bị cương phong xâm nhập vào trong cơ thể. Băng khí kia như một thanh kiếm sắc bén, sát phạt quả quyết, không có một tia sát khí nhưng lại tinh chuẩn vạn phần, thật cẩn thận không làm tổn thương nàng một chút nào.
Quá trình này hơi lâu, Sở Kiều nỗ lực khống chế mộc hỏa linh khí, duy trì linh đài thanh tỉnh, nhưng mỗi khi băng khí kia quét qua kinh mạch nàng, toàn bộ dây thần kinh của nàng đều không tự chủ mà cảm thấy tê dại, tê dại tận xương.
"A... A ưʍ..."
Thần hồn của nàng không khỏi run lên, ngay cả một đạo thần thức khác trong cơ thể nàng cũng cảm nhận được trận chấn động cùng tê dại này. Đạo thần thức kia của Lăng Việt nghe được tiếng rêи ɾỉ kiều mỵ mà lại khó nhịn đang bao bọc lấy hắn, bỗng cảm nhận được nhiệt ý chưa bao giờ có.
Hắn lập tức rút thần thức ra khỏi cơ thể Sở Kiều, quay về bản thể, còn chưa mở mắt đã cảm giác được sự khác thường trên cánh tay.
Di chuyển ánh mắt đến nơi đó, trong nháy mắt Lăng Việt lại dời đi, không nhìn nữa. Hai cục bột mềm mại kia rõ ràng ở trước mặt hắn, kẹp chặt cánh tay hắn. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là rút cánh tay ra, lại không ngờ Sở Kiều ôm quá chặt, hắn muốn rút tay, lại khiến cánh tay hắn ma sát vào hai bầu vυ', sau đó run rẩy dựng đứng lên. Hai hạt châu đỏ kiều diễm cứ như vậy xông thẳng vào trong tầm mắt hắn.
"Nóng... Nóng quá..."
Hơi lạnh trong cơ thể đột nhiên rút đi, Sở Kiều lại một lần nữa bị sóng nhiệt thổi quét, tuy kim sát gần như đã bị gột hết, nhưng nàng vẫn không biết làm thế nào để khống chế hỏa khí hấp thu dư thừa, chỉ có thể lại một lần nữa áp sát hàn khí chi nguyên có thể khiến nàng thoải mái hơn kia.
Ngọn nguồn đương nhiên chính là do Lăng Việt tu luyện Huyền Băng Quyết.
Thiếu nữ giờ phút này dường như đã nhận định hắn, dù Lăng Việt tránh né thế nào cũng không thể thoát khỏi sự quấn quýt của nàng. Hai cánh tay ngó sen kia thật vất vả buông tay hắn ra, giây tiếp theo liền quấn lên cổ hắn, hai luồng mềm mại trước ngực của thiếu nữ, dán chặt lên ngực hắn.
"Ưʍ... Thật thoải mái..."
Cuối cùng cũng ôm được "Khối băng", Sở Kiều nhắm hai mắt trên mặt lộ ra ý cười thỏa mãn, vẫn còn chưa hài lòng, nàng cảm thấy hỏa khí nơi ngực rất nặng, bèn sờ soạng khắp nơi, bắt lấy một khối "Băng", dán lên ngực mình.
Lòng tay phải của Lăng Việt, cứ như vậy đột ngột mà lại không hề phòng bị, chạm đến bầu vυ' mượt mà của thiếu nữ.
Ngón tay hắn thon dài, lòng bàn tay và đầu ngón tay đầy vết chai dày vì luyện kiếm quanh năm, lúc này lòng bàn tay khẽ mở của hắn áp sát vào làn da trắng như tuyết của thiếu nữ, mà núʍ ѵú nhỏ nhắn đỏ tươi trên ngực thiếu nữ, vừa vặn kẹp ở khe hở giữa ngón trỏ và ngón giữa của hắn.
Thân là Nguyên Anh kỳ đại năng, thiếu nữ không mang theo linh lực "Tập kích" hắn vốn có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng không biết vì sao, tiếng rêи ɾỉ kiều mị vừa rồi của thiếu nữ vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn, quấy nhiễu khiến hắn phân tâm, bụng dưới bỗng dâng lên nhiệt triều càng làm cho động tác của hắn chậm chạp hơn rất nhiều.
"A ưʍ... Đau..."
Tiếng kêu yêu kiều bên tai gọi hắn dậy từ trong hoảng hốt, Lăng Việt phát hiện tay mình lại có thể đang dùng sức xoa nắn nơi mềm mại kia, bóp nó đến biến dạng, thịt vυ' non mềm tràn ra qua kẽ tay, da thịt dưới lòng bàn tay mềm nhũn, giữa ngón tay vô cùng trơn nhẵn. Ngón trỏ và ngón giữa của hắn khẽ động, núʍ ѵú bị kẹp ở giữa cũng theo đó mà nhúc nhích, chỉ vài cái liền trở nên vô cùng đỏ tươi, run run rẩy rẩy.
"Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh."
"Tâm nghi khí tĩnh, vọng ta độc thần."
"Tâm thần hợp nhất, khí nghi tương tùy."
"Tương gian nhược dư, vạn biến bất kinh."
Không dám nhìn nữa, Lăng Việt nhắm mắt lại, trong miệng niệm thanh tâm chú, sợ bàn tay phải rút đi sẽ dẫn động chân khí còn chưa bình ổn trong cơ thể thiếu nữ, hắn dứt khoát cũng phủ bàn tay trái lên vυ' trái của thiếu nữ, hội tụ chân khí vào lòng bàn tay, từ từ đánh vào trong cơ thể thiếu nữ, lần lượt chải vuốt hỏa khí nơi ngực nàng, rồi đưa vào đan điền.
Vân môn, linh hư, nhũ trung. Kỳ môn, bụng suy, thần khuyết.
Xương quai xanh, yết hầu, bầu vυ', eo thon, rốn, bụng dưới.
Từ trên xuống dưới, lòng bàn tay to mang theo lực đạo không thể bỏ qua mơn trớn cơ thể thiếu nữ, theo động tác tay của hắn, chân khí bị dung hợp trong cơ thể cũng dần chảy xuôi hội tụ nơi đan điền.
Lăng Việt lần thứ hai đưa tay dán vào đan điền của thiếu nữ, cảm nhận được chân khí ở đó đã yên ổn trở lại, đang muốn thu hồi linh khí, không ngờ chân khí kia bỗng nhiên sinh ra lực kéo, cướp đi một sợi băng khí của hắn, sau đó mới lưu luyến không rời thả hắn rời đi.
Sau khi Lăng Việt thu tay lại, hắn không nhìn thấy sợi băng khí kia hòa tan vào trong đan điền của thiếu nữ, mà chân khí hỗn độn trong đan điền càng thêm nồng đậm, sau đó tựa như một cơn lốc xoáy không ngừng xoay tròn, chậm rãi càng co rút càng nhỏ, cuối cùng chân khí ngưng tụ thành một giọt nước màu trắng sữa, từ đan điền trượt xuống, lơ lửng ở sâu bên trong tử ©υиɠ, giống như một hạt giống, lẳng lặng cắm rễ ở đó.
Lăng Việt không để ý mình vừa mất đi một sợi linh khí, đối với hắn, đó chẳng qua chỉ là một giọt nước trong đại dương mênh mông mà hắn có, chỉ trong nháy mắt là có thể luyện trở lại.
Thiếu nữ lúc này đã khôi phục an tĩnh, ngoan ngoãn nằm trên giường, Lăng Việt từ trong túi trữ vật lấy ra thuốc trị thương đút cho nàng ăn, chỉ mất một lúc, vết thương trên người nàng liền lấy tốc độ có thể thấy được dần dần khép lại, khôi phục một thân tinh tế trắng nõn.
Lăng Việt đứng trước giường lẳng lặng nhìn thiếu nữ, ánh mắt trong suốt. Một tia nghi ngờ lướt qua trong đôi mắt xanh thẳm như mực, nhưng lại nhanh chóng biến mất.