Một buổi sáng nọ.
Ánh nắng đầu hè xuyên qua cửa kính tràn vào phòng, rọi lên chiếc chăn bông phồng lên trên giường, ánh xạ sắc màu rạng ngời.
Đồng hồ báo thức cạnh giường vang lên reng reng, một bàn tay trắng nõn nhỏ bé vươn ra khỏi chiếc chăn bông nhỏ, tắt chuông báo thức, rồi thu vào trong chăn.
Sở Mân Thâm quay về từ sân luyện, chuẩn bị bữa sáng xong bèn đi vào phòng ngủ, phát huy chức trách chiếc đồng hồ báo thức hình người.
"Sâu lười, rời giường."
Sở Kiều mơ mơ màng màng, cảm giác mũi mình bị bóp lại, hô hấp trở nên khó khăn.
"Không sao không sao, để người ta ngủ một lát ~ chỉ một lát thôi ~"
Cô theo thói quen nắm lấy bàn tay to đang tác quái trên mặt mình, chu cái miệng nhỏ hôn một cái vào lòng bàn tay người tới, làm nũng nói.
Sở Mân Thâm từ lâu đã miễn dịch với thủ đoạn làm nũng mười năm như một này của con sâu lười, hắn thập phần lãnh khốc xốc chăn nhỏ lên, làm cô gái trốn bên trong lộ ra dưới ánh mặt trời.
Chiếc váy ngủ hai dây màu vàng nhạt trên người cô gái vì tư thế ngủ không thành thật vào buổi tối của cô mà xộc xệch, làn váy vốn đã không dài cọ sát vào xương hông, để lộ ra đôi chân trần trắng nõn cùng khu vực tam giác bị chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ khó khăn lắm mới bao được.
Dây váy phía trên buông hờ hững trên vai, hai điểm trước ngực nhô lên trên chiếc váy ngủ bằng lụa.
Sở Mân Thâm hai mắt tối sầm lại bởi hình ảnh trước mắt, hắn cúi xuống, đầu gối quỳ lên nệm cao su, một tay chống giường, một tay xoa hai quả đồi mềm mại trên ngực cô gái.
Hắn cúi đầu, một ngụm hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang làm nũng với hắn kia.
"Ưʍ... Ư a..."
Môi lưỡi bị hơi thở bá đạo của người đàn ông xâm chiếm, Sở Kiều chỉ có thể mơ hồ dùng đầu lưỡi nhảy múa cùng đầu lưỡi hắn, để mặc cho Sở Mân Thâm khuấy động trong miệng cô.
"Ưʍ... Sâu lười... Hô..."
"Hô... Lại không dậy nữa... Ngày đầu tiên học cao trung em sẽ đến muộn đấy..."
Sở Mân Thâm vừa liếʍ hôn, vừa nhắc nhở.
"Ưm a... Ư a..."
Sở Kiều bị hắn nhắc nhở như vậy, mới nhớ tới, hôm nay chính là nhập học ngày đầu tiên ở cao trung.
Mặc dù nhìn thấy con sâu lười kia rốt cuộc đã mở hai mắt, Sở Mân Thâm cũng không dừng lại ngay, ngược lại hôn cô gái đến thở hồng hộc, đôi mắt đầy nước trước khi buông cô ra.
"Chú hư, biết người ta phải đi học còn hôn lâu như vậy, chú xem, miệng đỏ cả rồi, bảo người ta như thế nào gặp người!"
Sở Kiều rửa mặt xong, vừa ăn sandwich uống sữa, vừa oán trách Sở Mân Thâm đang ngồi ở bàn ăn đọc báo.
Sở Mân Thâm buông tờ báo, nhìn cái miệng nhỏ của Sở Kiều dính một vòng sữa trắng, nhướng mày, "Là con heo nhỏ lười biếng nào lớn tuổi rồi mà vẫn nằm nướng trên giường, muốn chú hôn mới dậy ?"
Sở Kiều nhìn trái nhìn phải, giả ngu.
"Là ai nha? Em nhìn thế nào cũng chỉ thấy trong nhà chỉ có một tiểu tiên tử cùng một con sói xám, làm gì có heo lười nào? ~"
Sở Mân Thâm buồn cười ôm chầm lấy Sở Kiều, để cô ngồi lên đùi mình, "Sói xám, hử?"
Hắn vươn lưỡi liếʍ sạch sữa trên môi cô gái, "Sói xám hiện tại rất đói bụng, tiểu tiên nữ có muốn cho nó ăn không?"
Sở Kiều cảm nhận được vật cứng chọc vào mông cô, cố ý dùng cặp mông nhỏ non mềm cọ cọ, sau đó nhảy dựng lên.
"Chú nhanh lên! Còn phải đưa người ta đến ký túc xá đó ~ đi học mau sắp trễ rồi! ~"
Chú hai này, từ khi khai huân quả thực giống như thay đổi thành một người khác. Bộ dáng cứng nhắc cấm dục mặc cho cô trêu chọc trước kia toàn bộ không còn thấy nữa, ngược lại bắt đầu nghiêm trang đùa giỡn cô, thủ đoạn trêu chọc còn càng ngày càng cao siêu, khiến cô không chống đỡ được.
Sở Kiều sâu sắc cảm giác địa vị trong nhà của mình tràn ngập nguy cơ.
Nếu Sở Mân Thâm biết Sở Kiều đang phun tào trong lòng, nhất định sẽ hô to oan uổng. Hắn một lão xử nam cấm dục hơn ba mươi năm, thật vất vả thích một người, còn phải nhớ tới người trong lòng tuổi nhỏ không dám hạ miệng, nói chút lời thô tục đỡ thèm cũng sai sao?
Huống chi, hắn mỗi lần đều bị tiểu yêu tinh này câu dẫn đến tự chủ không xong, hoàn toàn không thể trách hắn không đứng đắn.
Chỉ có thể nói, Sở Kiều quá mức ngây thơ, cho rằng sói xám vẫn luôn ăn chay trường, liền quên mất bản chất của hắn là động vật ăn thịt. Không nghĩ tới một khi nếm qua mùi thịt, sói xám liền không bao giờ quên được.
Hôm nay là ngày đầu khai giảng của Sở Kiều, là một trường trung học số 1 thành phố tuy tốt nhưng lại cách quá xa đại viện quân khu ở vùng ngoại ô, Sở Mân Thâm không thể đảm bảo có thể đưa đón cô mỗi ngày, lo lắng tiết tự học buổi tối cô về nhà không an toàn, hoàn toàn không để ý tới yêu cầu của cô, kiên trì bắt cô trọ ở trường. Sở Kiều thấy Sở Mân Thâm kiên quyết như vậy, cũng đành bất đắc dĩ thuận theo.
Chú Sở chỉ cần gặp phải chuyện gì liên quan đến sự an toàn của cô, liền đặc biệt kiên trì nguyên tắc, không chút dao động, làm Sở Kiều không có cách nào.
Sở Mân Thâm ngồi trên ghế dựa, hít sâu mấy hơi, mới hạ xuống được vật đang rung động dưới háng.
Tiểu yêu tinh biết giày vò người ta này, ỷ vào hắn luyến tiếc khi dễ cô, mỗi ngày đều thay đổi thủ đoạn.
Sở Mân Thâm đứng lên, vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa nhấc cái vali đã soạn xong tối qua, đi về phía đóa hoa nhỏ đang đứng chờ ở cửa.
Bất quá, hắn nghĩ nghĩ, lại cười.
Loại tra tấn ngọt ngào như vậy, dù nhiều hơn nữa hắn cũng nguyện ý.
Sở Kiều đứng ở cửa, nhìn chú hai sắc mặt biến hóa đi về phía mình, mấy chữ không biết tìm đường chết viết như thế nào, vẻ mặt còn đắc ý.
"Hừ, ai bảo chú bắt người ta trọ ở trường ~"
"Em không ở trường học, buổi tối còn có thể giúp chú tiêu sưng nha, hiện tại thì sao," cô làm bộ đau lòng, nhìn Sở Mân Thâm tuy rằng đã ổn định, nhưng bụng dưới vẫn căng phồng, "Thật đáng thương, em trai nhỏ chỉ có thể tự giải quyết nha ~" Vừa nói đùa vừa vươn tay nhỏ của mình ra xoa xoa cự vật an tĩnh kia.
"!!!"Sở Mân Thâm vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ đang tác quái của Sở Kiều, ngăn cản sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ không biết sống chết của cô, dẫn người đến bãi đỗ xe.
Hắn âm thầm nghiến răng, một ngày nào đó, hắn phải cho tiểu yêu tinh chỉ biết là đốt lửa không biết dập lửa này một giáo huấn vĩnh viễn khó quên.
-----
Tiểu kịch trường:
Sở Kiều tiểu tiên nữ: Tìm đường chết, tìm đường chết, tìm đường chết.
Chú sói xám: Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn.
Sở Kiều tiểu tiên nữ: Tiếp tục tìm đường chết, tiếp tục tìm đường chết, tiếp tục tìm đường chết.
Chú sói xám: ( lộ ra răng nanh ) nhịn không được! Một ngụm ăn luôn!