Sở Mân Thâm bật TV, mở bộ phim mà Sở Kiều đã tải xuống, thì nghe thấy tiếng di động vang lên trong phòng ngủ.
Hắn buông điều khiển từ xa xuống, đi vào phòng ngủ nghe điện thoại.
"Alô, chào cậu..."
Khi Sở Kiều ôm đồ ăn vặt đi đến phòng khách, bộ phim đã bắt đầu chiếu.
Rất tốt.
Sở Kiều chậm rãi rút ra một cây kem.
Cô tải thật là phim kháng chiến chống Nhật ——
Phim kháng "Nhật".
Dù chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chay, tài nguyên mà cô tìm ra vẫn là không đùa được.
Đây là bộ phim mà cô trăm cay ngàn đắng sàng lọc ra, rất thích hợp chiếu phim vào thời điểm hiện tại.
Sở Kiều vừa liếʍ que kem vừa nghĩ, vừa liếʍ một Trong phòng tuy đã bật điều hòa, nhưng không biết vì sao, cô vẫn thực khô nóng. Có lẽ là nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ xảy ra đi?
Sở Kiều có chút xuất thần, vô thức liếʍ cây gậy trong miệng.
Sở Mân Thâm nói chuyện điện thoại xong ra tới, liền thấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, liền nhìn thấy bộ dạng trong ngây thơ vô thức toát ra vẻ da^ʍ mĩ của tiểu Kiều Kiều nhà mình.
Sở Kiều đầu lưỡi bị kem lạnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến đỏ hồng, dán lên trên lớp kem trắng tinh băng thực rất mê người.
Ánh mắt Sở Mân Thâm tối đi vài phần, hắn đi tới, ngồi xuống cạnh Sở Kiều.
"Con gái nên bớt ăn đồ lạnh đi."
Hắn nói một cách nghiêm túc. Là một một người chú tốt đủ tư cách, mấy năm nay hắn đã bổ sung rất nhiều kiến thức.
Cô gái nhỏ thấy kinh lần đầu vào năm ngoái, hắn đọc trong sách có nói, con gái ăn nhiều đồ ăn tính hàn không tốt cho cơ thể. Đến lúc hành kinh sẽ rất đau đớn.
Sở Kiều nhếch miệng, làm nũng, "Biết rồi, lão phu tử ~ chỉ ăn một cây này thôi, không được sao ~"
Chú hai nhà mình cái gì cũng tốt, chính là quá nhọc lòng.
Sở Mân Thâm lúc này mới từ bỏ.
Hai người nói chuyện, bộ phim đã bắt đầu.
Mở đầu phim là một tràng tiếng súng, nhưng chất lượng rất kém, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh khói lửa cùng vụ nổ linh tinh.
Sở Mân Thâm nhíu mày bình luận, "Đoàn phim này làm ẩu quá."
Sở Kiều khịt mũi nhịn cười, cũng không phải quay bom tấn, một bộ phim cấm có thể có chút cốt truyện đã thực không dễ dàng rồi.
Kế tiếp, màn ảnh liền chuyển tới nam chính, nam chính mặc quân trang, dáng vẻ như chỉ huy, hiện không biết bị đạn lạc hay do đá đập trúng, đầu chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Chiến hỏa tắt, bên thất bại rút lui nhanh như nước chảy, nam chính lại bị người ta quên lãng trong một góc.
Chỉ chốc lát sau, quân Nhật thu dọn chiến trường phát hiện ra nam chính, móc từ trong lòng ngực ra một tờ báo, so sánh một chút, liền nâng anh ta trở về. Màn ảnh thay đổi, là một bệnh viện trắng tinh.
Nam chính mơ mơ màng màng nghe thấy hai người dùng tiếng Trung sứt sẹo đang tranh cãi.
"Đại tá bệnh tình đã rất nghiêm trọng, cần phải có giải dược ngay!"
"Tên gián điệp này tuy đã hạ độc, nhưng còn chưa xác định được trong cơ thể có kháng thể hay không! Không thể qua loa như thế!"
Nam chính nghe đến đó, sắc mặt tái nhợt vài phần.
Màn ảnh quay lại, như là hồi ức của nam chính.
Hắn thân mật ôm một người phụ nữ mặc quân trang Nhật Bản, thừa dịp cô ta không chú ý, liền bỏ độc dược vào trong đồ ăn của hai người. Mà trước đó hắn đã uống thuốc giải trước, mặt không đổi sắc cùng người phụ nữ kia ăn hết bữa tối có độc.
Chất độc này là một loại chất độc mãn tính mới nghiên cứu phát minh ra, người bị hạ độc sẽ không chết ngay, mà sẽ chậm rãi thu nhỏ lại.
Thuốc giải duy nhất đã bị hắn dùng.
Hiện giờ hắn bị bắt, cách duy nhất để có được giải dược, chính là ăn thịt hắn, uống máu hắn.
Lúc này, tiếng bước chân từ xa tới gần.
Một cô gái nhìn như chỉ có mười ba bốn tuổi xuất hiện bên trong phòng bệnh.
"Đại tá!"
"Đại tá!"
Hai người trong phòng bệnh cung kính mà khom lưng.
"Ừ" cô gái xua xua tay, ý bảo bọn họ rời đi, "Ta tự lấy thuốc giải cho mình."
"Đại tá, nhưng mà... "
"Không cần nhiều lời, cút đi."
"Vâng!"
Nam chủ toàn thân bị trói trên giường bệnh, trơ mắt nhìn người tới từng chút vuốt ve gò má hắn.
"Chu Quân, anh thật nhẫn tâm."
"Em thích anh như vậy, thế nhưng anh có thể xuống tay được."
Giọng cô gái rất u oán.
"Từ Hương... Cô..."Chàng trai nhìn người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trong trí nhớ hiện giờ biến thành dung nhan hơn mười tuổi, trong mắt hiện lên vẻ khϊếp sợ, thuốc kia quả thực có tác dụng.
Hắn tuy là gián điệp, nhưng trong quá trình đã dần dần yêu kẻ địch là cô, không đành lòng để cô chết, mới hạ độc dược loại mới này.
"Không sao, Chu Quân, em uống thuốc giải trước, sau đóchúng ta từ từ ôn chuyện."
Bàn tay mềm mại của cô gái mơn trớn khuôn mặt, l*иg ngực của chàng trai, nhẹ giọng nói.
"Nếu đã bị cô bắt được, thì cô gϊếŧ tôi đi. Uống máu tôi, có lẽ cô còn có thể cứu được." Chàng trai nhắm mắt lại, ra vẻ anh dũng hy sinh.
"Ha ha," cô gái cười khẽ, "Sao em lại bỏ được đây."
"Độc này của em, còn có một phương pháp khác có thể giải."
Tới rồi tới rồi.
Sở Kiều liếʍ kem hai mắt tỏa sáng.
Vị đạo diễn này còn rất biết chơi, cô cảm thán trong lòng.
Chỉ thấy cô gái lấy ra một cây kéo ở khay bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào lớp chăn bông y tế mỏng phủ trên người chàng trai, ở nơi bao trùm hạ thân anh, cắt ra một cái lỗ.
Chàng trai lúc này mới kinh ngạc phát hiện quần áo mình bị lột sạch, toàn thân trần trụi.
Sau đó anh ta trơ mắt nhìn cô gái vói bàn tay nhỏ nhắn của mình vào trong lỗ, móc ra vật dưới hạ bộ anh.
Lúc này, Sở Kiều liếc trộm Sở Mân Thâm.
Cô sợ hắn phản ứng quá mức lập tức tắt TV, chưa phát cảnh diễn phía sau.
Không nghĩ tới, nhìn đến lại là khuôn mặt đang ngủ của Sở Mân Thâm.
Mấy tháng huấn luyện dã ngoại, cuộc đối kháng giữa quân đỏ và xanh, chiến lược bố trí cùng điều binh khiển tướng, đều khiến tinh thần Sở Mân Thâm căng như dây đàn.
Hiện giờ công tác kết thúc, trở lại ngôi nhà ấm áp, tinh thần hắn liền thả lỏng.
Nơi này là nhà, là bến cảng, và một cô gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện đang chờ hắn ở đây.
Hiện giờ trở lại bên cạnh cô, sự nhớ nhung mấy tháng nay của hắn cũng kết thúc.
Ngửi thấy hương thơm thoang thoảng bên cạnh, gương mặt tuấn lãng từ trước tới nay luôn nghiêm túc của Sở Mân Thâm đều nhu hòa xuống, bất tri bất giác, liền ngủ thϊếp đi.
Sở Kiều nhìn quầng thâm bên dưới hàng mi hắn, có chút đau lòng chạm vào gò má đã hơi gầy đi của nam nhân.
Trong phòng bật điều hòa, nửa trên người Sở Mân Thâm mặc một chiếc áo bó sát người, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bụng đẹp như tạc tượng của hắn.
Sở Kiều lấy một cái chăn nhỏ được đặt trên ghế con, sợ hắn bị lạnh, cô liền nhẹ nhàng đắp lên người Sở Mân Thâm.
Trong TV, nữ chính vai ác duỗi tay cầm lấy côn ŧɦịŧ mềm mại của chàng trai, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Toàn bộ giường bệnh được bao phủ bởi tấm trải giường màu xanh da trời, chàng trai ngoại trừ hai mắt, cũng chỉ có một cây gậy thịt màu da lộ ra trong không khí, một lúc sau, nó liền chĩa thẳn lên trần nhà.
Sở Mân Thâm lúc này đang ngiêng người dựa vào sô pha, hai nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng,đôi chân dài duỗi ra, để bên dưới bàn trà.
Sở Kiều liếc nhìnTV, liền học động tác của nữ chính trong phim , ngồi quỳ xuống, chu mông nhỏ lên, động tác mềm nhẹ cởi thắ lưng của Sở Mân Thâm.
Rồi từng chút từng chút một,từ từ kéo khóa quần của hắn xuống
Một khối cự vật căng phồng, liền như vậy, ứ như vậy trực tiếp lộ ra trước mắt Sở Kiều.
-----
Tiểu kịch trường:
Sở Kiều: Hì hì, chú ơi, không phải chú thích phim kháng chiến chống Nhật nhất sao?
Sở Mân Thâm: Ừ, chú càng thích xem Kiều Kiều kháng "Nhật"...