Kết Mộng Xuân

Chương 51

Edit: Ryal

Thi Hạ Dương thấy mình thiệt thòi quá, sao lại đồng ý hẹn hò với một tên thế này nhỉ?

Nhưng trọng điểm là, nếu chia tay thật cậu cũng thấy tiếc.

Lúc đi khỏi nhà Uông Thịnh, cậu chẳng những "no nê" về mặt thể xác mà còn có tri thức đầy mình – Thi Hạ Dương cũng dở khóc dở cười lắm chứ.

Làm gì có ai chơi thế?

Yêu thì yêu, lại còn bắt nhau học?

Uông Thịnh đúng là không phải người.

Trong lòng thì mắng người ta thế thôi, kết quả buổi tối về cậu còn mơ thấy người ta trong giấc mộng. Trong mơ Uông Thịnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm lấy cậu, từng tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ vang lên... nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là họ làʍ t̠ìиɦ nơi lớp học không một bóng người.

Khi tỉnh dậy rồi, Thi Hạ Dương còn thấy tiêng tiếc.

Có khi nên thử một lần ở lớp thật, nghĩ sao cũng thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kì.

Nhưng hiện thực khó khăn quá đỗi, chắc chắn là không được.

Cậu vừa tiếc vừa đi học, đến lớp thấy Uông Thịnh là mấy suy nghĩ mười tám cộng lại sổ l*иg.

Lúc đi ngang qua bàn hắn, Thi Hạ Dương cố ý đυ.ng vào một cái rồi nói như mèo khóc chuột: "Ôi chà, xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu".

Uông Thịnh nhìn cái vẻ cợt nhả của cậu thì chẳng thèm đáp, chỉnh lại cái bàn bị lệch đi rồi tiếp tục làm bài.

Đúng là biết giả vờ.

Thi Hạ Dương quyết tâm phải phá vỡ lớp ngụy trang đó của hắn.

Nhưng mãi đến khi tan học cậu vẫn chưa tìm được cơ hội.

Vốn Thi Hạ Dương định bám theo Uông Thịnh tiếp, nhưng cô chủ nhiệm đã nhanh hơn cậu một bước mất rồi. Đến lúc ấy cậu mới nhớ ra hôm qua hắn có nói cô định tới thăm nhà, xem ra vụ "học kèm" của hai người phải tạm gác lại.

Chẳng mấy khi Thi Hạ Dương không đi ra ngoài chơi cùng đám bạn bát nháo, cậu về nhà trốn trong phòng, lục khắp nơi mới tìm thấy một tập giấy viết thư thơm thoang thoảng.

Thứ này là do một nữ sinh ngồi bàn trước tặng cậu từ kì một. Khi ấy Thi Hạ Dương còn định trêu cô hotgirl lớp bên cạnh, cứ nói là sẽ viết thư tình, được cho cả chồng giấy trên bàn rồi lại chẳng hạ bút lấy một chữ.

Vốn cậu đã quên mất.

Thi Hạ Dương ngồi trước cái bàn học bừa bộn một năm chẳng được dùng tới mấy lần, quẳng hết đồ sang một bên để dành ra một góc ngồi viết chữ.

Mùi hương trên tập giấy đã phai đi đôi chút, cây bút nước cậu lục được từ trong cặp cũng là tiện tay thó của Uông Thịnh về từ tối qua.

Thi Hạ Dương nghĩ thầm: Mình đúng là thằng trộm, trộm cả tim lẫn đồ đạc của người ta.

Tên trộm Thi Hạ Dương cắn nắp bút trầm ngâm một chốc, sau đó bắt đầu viết...

Chồng ơi, dương v*t anh to thật đấy!

Viết xong cậu còn nhíu mày, cảm thấy mình quá thô tục.

Tuy Uông Thịnh cũng chẳng phải hạng đứng đắn gì, nhưng cái từ "dương v*t" này đúng là có hơi thiếu tao nhã.

Cậu bèn xé tờ đầu tiên đi, viết lại...

Chồng ơi, thứ gì đó của anh to thật đấy!

Thi Hạ Dương tự viết mà tự không nhịn được cười.

"Khỉ gì thế!". Cậu nằm nhoài ra bàn đọc lại, cười đến đau cả bụng.

Đến khi cười xong, cậu lại viết tiếp...

Chắc chắn anh sẽ thắc mắc tại sao em lại viết lá thứ này cho anh, đương nhiên là vì nhớ anh rồi.

Em nhớ anh, em muốn làʍ t̠ìиɦ trong lớp học cùng anh, ở ngay chỗ ngồi của anh đó. Hai đứa mình làm như lúc ở nhà anh ấy, em sẽ ngồi trên đùi anh, anh đâm vào nơi ấy của em; anh dùng đồng phục che đi để thầy cô không phát hiện nhưng cũng vô dụng, cuối cùng em bắn cả lên mặt bàn của anh.

Thi Hạ Dương cực kì tự tin với lối hành văn của mình, cậu tin rằng chỉ vài câu đơn giản vậy thôi là có thể khiến Uông Thịnh bùng cháy giữa lớp.

Cứ thế, cậu gấp gọn lá "thư tình" đầy sắc dục này rồi bỏ vào túi áo đồng phục.

Hôm sau Thi Hạ Dương nghênh ngang bước vào giữa lớp, vất vả lắm mới nhịn được ham muốn đưa cho Uông Thịnh ngay và luôn, đợi đến giờ của cô chủ nhiệm.

Lúc chuông vào học reo vang, cậu vờ đi ngang qua chỗ hắn, nhanh tay ném lá thư lên mặt bàn.

Uông Thịnh dùng khóe mắt liếc Thi Hạ Dương một cái, rồi nhân lúc không ai chú ý mà nhặt lên kẹp vào trong sách.

Cô chủ nhiệm bắt đầu giảng bài, Uông Thịnh dùng chồng sách cao ngất ngưởng làm chỗ che, mở lá thư kia ra.

Tờ giấy màu hồng nhạt đầy những từ ngữ dâʍ đãиɠ khó tả.

Hắn cứng lên ngay trong giờ học.

Nghiêm túc mà nói, Thi Hạ Dương thực sự có ảnh hưởng đến sự nghiệp học hành của Uông Thịnh.