Ngài Bạc, Xin Tự Trọng

Chương 379. Xin hỏi, ngài là ai?

Sắc mặt của Thẩm Phồn Tinh chợt đỏ bừng lên.

“Anh… đồ giả nhân giả nghĩa!”

Bạc Cảnh Xuyên cười nhẹ: “Ở trước mặt em, anh cam tâm tình nguyện làm thổ phỉ.”

“……”

Sau khi vở kịch kết thúc là thời gian vui chơi của những thanh niên trẻ tuổi.

Lúc này, có người đề nghị: “Hôm nay có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đến chúc thọ ông cụ Bùi, dù sao thời gian vẫn còn sớm, chi bằng gọi bọn họ đến khuấy động không khí cho vui đi. Có vẻ bọn trẻ không hào hứng lắm với vở kịch vừa rồi, hay là lần này chọn theo sở thích của giới trẻ đi, mọi người thấy sao?”

Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn qua, thấy người đang nói là một người đàn ông trung niên xa lạ, dáng người cao gầy nhưng rất rắn chắc.

Cô không quan tâm lắm, nhưng lúc này, có một người đàn ông tương đối trẻ đứng lên tỏ vẻ đồng tình, Thẩm Phồn Tinh vốn dĩ cũng không để ý gì, nhưng anh ta lại nhìn lướt sang cô.

Ánh mắt kia mang theo vẻ xem thường khiến Thẩm Phồn Tinh hơi bực bội trong lòng, nhưng mà cũng thật kì quái, đây là đi tới đâu cũng có người không thích cô sao?

Cô chọc đến hạng người như vậy từ lúc nào?

“Hiện nay, có rất nhiều người quan tâm đến những vấn đề xoay quanh các hoạt động của ban tổ chức giải cuộc thi ‘Cúp Âm Hải ’. Tôi vẫn luôn theo dõi các giải đấu ‘Cúp Âm Hải’ , lần thi đấu 6 năm trước, tôi cho rằng người chiến thắng đã nhận được chiếc cúp hoàn toàn dựa vào thực lực của chính của mình, nhưng việc thu hồi lại cúp thật sự là vô cùng quá đáng. Tôi tin rằng trong buổi trao giải đó cũng có không ít người trong nghề chân chính am hiểu về âm nhạc, vừa hay lần này người trong cuộc cũng ở đây, chi bằng mời cô ấy lên diễn một khúc cho mọi người thưởng thức, để mọi người cùng nhau đánh giá tài năng của cô ấy, mọi người thấy được không?”

Thẩm Phồn Tinh vừa nghe đã hiểu.

Đây là người ủng hộ Thẩm Thiên Nhu.

Cho nên làm ngôi sao nổi tiếng cũng có chỗ tốt, đi đến đâu cũng đều có fans.

“Ồ, tôi cũng xem rồi, hiện nay trên mạng đang lan truyền rất nhiều tin tức về cô Thẩm Thiên Nhu này…cũng rất thú vị đấy!”

“Ban tổ chức ‘Cúp Âm Hải’ kia nghe nói năm đó cô ta đã phá hỏng cái cúp kia, nguyên nhân là bà nội cô ta quá cưng chiều cô ta, hối lộ giám khảo để cô ta thắng…”

“Chuyện sáu năm trước… Tôi lại càng để ý vụ việc chị cô ta bị người ta vu cáo đi quyến rũ ban giám khảo… Tay giám khảo kia cũng thiếu đạo đức thật…”

Thẩm Phồn Tinh nhắm chặt hai mắt lại, sau đó ánh mắt cô bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn thẳng vào người đàn ông đang nói kia.

Muốn gây rối sao? Bây giờ là lúc nào? Vậy mà ông ta còn bàn luận chuyện này trong tiệc mừng thọ của ông cụ Bùi để dằn mặt!

Lúc này Thẩm Thiên Nhu cũng chậm rãi đứng lên, cô ta nhẹ giọng nói:“Vụ việc năm đó tôi thật sự không biết bà nội đã vì tôi mà làm ra những việc như vậy, tuy rằng lần đó cúp bị thu hồi, nhưng tôi chưa bao giờ trách bà nội, tôi biết bà ấy làm gì cũng đều là muốn tốt cho tôi.”

“Cúp chỉ là một cái chứng minh thôi, dù họ có thể lấy lại cúp nhưng không thể lấy lại những gì tôi đang có. Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Bùi, tôi cũng không muốn để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của ông cụ, tôi cũng không yêu cầu mọi người đánh giá, nhưng nói về piano, tôi cũng chẳng có tài cán gì nhiều, chi bằng nhân cơ hội này đàn một khúc để chúc thọ ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

“Được!”

Thẩm Thiên Nhu ăn nói khéo léo khiêm tốn, nhanh chóng nhận được tràng pháo tay của mọi người.

Sắc mặt ông cụ Bùi không lộ ra biểu cảm gì, nhưng vẫn gật gật đầu.

Thẩm Thiên Nhu vừa nói, vừa xách làn váy đỏ thắm lên sân khấu, lúc này mới có người phát hiện, đằng sau chiếc váy đỏ thắm kia lộ ra cả tấm lưng trắng nõn mảnh khảnh.

Không ai phát hiện ra ông cụ Bùi đang nhẹ nhàng chau mày lại.

Thẩm Phồn Tinh lại cong môi cười.

Trong bữa tiệc mừng thọ của một ông cụ đã trải qua bốn thế hệ mà cô ta lại ăn mặc như vậy, rốt cuộc là muốn bày tỏ cái gì?