Nhưng đêm nay cô ta khá an phận, lời phát biểu cũng rất hoàn mỹ.
Không cầu đánh giá?
A...
Vẻ ngoài tràn đầy tự tin, rõ ràng là rất nóng lòng muốn thể hiện bản thân mình.
Nói là ở đây không có các phương tiện truyền thông, nhưng không có nghĩa là không có gì vướng bận. Dù không có truyền thông báo chí nhưng ở đây có nhiều nhà tư bản như vậy, Thẩm Thiên Nhu cô ta mê hoặc được một hai người cũng là có lợi rồi.
Tự nhiên lại gây ấn tượng tốt trong mắt người nhà họ Bùi, thế thì tại sao lại không làm
Chỉ là, sao mọi chuyện lại trùng hợp như thế?
Thẩm Phồn Tinh nâng mắt nhìn về phía người đàn ông vừa nâng chiếc cúp Âm Hải, một ý nghĩ sâu xa lóe lên trong ánh mắt.
Bài mà Thẩm Thiên Nhu trình bày là "Love Memorial" của Richard Clayderman.
Tiếng đàn du dương vang khắp khán đài rộng lớn, thể hiện một khung cảnh tươi vui và ấm áp.
Nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, mọi người đều vỗ tay hoan nghênh.
"Không tồi, không tồi, rất dễ nghe! Kỹ năng chơi đàn của Thẩm tiểu thư đúng là vô cùng xuất sắc, trình độ âm nhạc của cô thật thâm hậu!"
"Đúng vậy, rất êm tai."
"Xin hỏi Thẩm tiểu thư học chơi đàn được bao lâu rồi?"
Thẩm Thiên Nhu mỉm cười đứng lên, nhẹ nhàng nói:
"Mấy năm gần đây vì bận rộn công việc nên khác chểnh mảng, tôi học đàn tính đến nay đã được khoảng mười sáu năm."
"Rất dễ nghe, Thẩm tiểu thư, với tài nghệ của cô tùy tiện giành một chiếc cúp Âm Hải cũng là điều bình thường."
"Cho dù không có được cúp thì mọi người cũng biết rõ tài năng của Thẩm tiểu thư như thế nào, chỉ là một cái cúp thôi mà..."
Thẩm Thiên Nhu cười, quay lại gật đầu với người vừa đưa ra đề nghị đó.
Người này thấy thế thì cười rạng rỡ, cũng gật đầu lia lịa.
Sau đó, anh ta nghiêng người nhìn Thẩm Phồn Tinh.
"Thẩm đại tiểu thư, cô có nhận xét gì về màn trình diễn vừa rồi của em gái mình?"
Thẩm Phồn Tinh ngồi yên một chỗ, nghe thấy thế thì nâng mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo và sáng như sao nhìn người này.
Một lát sau, cô khẽ cười, thay vì trực tiếp trả lời câu hỏi này thì cô nói:
"Xin hỏi vị tiên sinh này, anh là ai?"
Thẩm Phồn Tinh vừa hỏi xong, mấy vị khách đứng gần đó đột nhiên bật cười.
Mà nụ cười trên mặt người vừa hỏi Thẩm Phồn Tinh cũng cứng lại.
Một câu nói vô cùng đơn giản, giống như đang muốn nói: "Tôi quen biết anh à? Dựa vào đâu mà tôi phải trả lời câu hỏi của anh?"
Đủ tự hào!
Người đàn ông kia sắc mặt tái xanh, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Kẻ kém cỏi tôi đây là Lâm Sử Gia, mẹ tôi là một nhà sản xuất âm nhạc không có mấy tên tuổi."
"Lâm Sử Gia? Cái tên này nghe khá quen tai?"
"Là nhà sản xuất âm nhạc rất nổi tiếng đó, có rất nhiều ca khúc do anh ta chế tác. Có không ít nghệ sĩ có tên tuổi nhờ anh ta viết nhạc!"
"Tôi nhớ rõ hình như anh ta là học trò của bậc thầy âm nhạc Thích Tư Hân đúng không? Thích Tư Hân được mệnh danh là ca thần, vô số đĩa đơn của các ca sĩ nghệ sĩ do bà ấy sản xuất! Lâm Sử Gia là học trò duy nhất của bà ấy!"
Lâm Sử Gia nghe xong thì tầng sương mù trên mặt dần tan đi, vẻ mặt có phần kiêu ngạo và đắc thẳng nhìn Thẩm Phồn Tinh gần như kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nghe thế, Thẩm Phồn Tinh cũng không ngạc nhiên, chỉ gật đầu.
"Thì ra là thế, nếu nhà sản xuất Lâm và mọi người khen ngợi kĩ năng chơi piano của cô ta như thế thì tôi cũng cảm thấy hay."
Nhìn cô dửng dưng, không nhanh không chậm đáp lại, Lâm Sử Gia cau mày.
Lúc này, Thẩm Thiên Nhu lại cười nói: "Cảm ơn lời khen của chị. Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên chị khen em, em rất vui!"
Thẩm Phồn Tinh nhướn mày, không nói gì thêm.
Đang ở Kyoto, còn là sinh nhật của Bùi lão gia. Hôm nay người như Thẩm Thiên Nhu cũng biết chú ý lời ăn tiếng nói thì cô càng không ngu ngốc đến mức gây ra chuyện gì ầm ĩ.
"Lần đầu tiên nhận được lời khen? Nói như vậy, Thẩm đại tiểu thư hôm nay không phải có chút khó hiểu sao? Năm đó Thẩm đại tiểu thư hình như cũng tham gia thi tranh giải trong cuộc thi Piano nhỉ? Hay là bây giờ biểu diễn để chúng tôi đánh giá một chút?"
Thẩm Phồn Tinh lắc đầu: "Tài năng không giỏi, không dám đánh giá.
"Không thì cô cứ chơi một đoạn, để chúng tôi tự mình tải nghiệm cái cô nói "Hay" là thế nào!