Lâm Phỉ Phỉ lúc này cũng đi về phía của Thẩm Phồn Tinh rồi cười nói:
“Chị Phồn Tinh, nếu chân Thiên Nhu đã bị thương, vậy chị thay cậu ấy lên sân khấu đàn cho xong đi. Dù gì chị cũng là người nhà họ Thẩm, cũng có thể đại diện cho Lam Vận không phải sao?”
Tầm mắt của mọi người đều tập trung lên người của Thẩm Phồn Tinh, tiếng bàn tán xung quanh từ từ vang lên.
“Phồn Tinh? Thẩm Phồn Tinh?”
“Chị của Thẩm Thiên Nhu. Tôi nhớ cô ấy, cô ấy không phải bị trường đuổi học hay sao?”
“Đúng vậy, nghe nói lúc đầu do đạo văn.”
“Tôi còn nghe nói năm đó cô ấy tham gia cuộc thi đàn piano mà quyến rũ ban giám khảo!”
“Tôi cũng biết, đã bị phóng viên bắt tại trận trong phòng nghỉ!”
“Thẩm Phồn Tinh …… Dù sao những chuyện cô ấy làm năm đó thật khinh bỉ, đạo văn, quyến rũ ban giám khảo. Cuối cùng sợ chuyện ồn ào, không thu xếp được, nhà họ Thẩm không cách nào khác phải đưa cô ấy ra nước ngoài ……”
Lâm Phỉ Phỉ nghe những lời này, nỗi bất bình bị Thẩm Phồn Tinh ức hϊếp tích tụ bấy lâu coi như cũng được trút bỏ.
Cô ta quét mắt qua nhìn về phía của Thẩm Thiên Nhu, khoé môi giương lên nụ cười mỉa mai, đáy mắt ánh lên vẻ đắc chí, đôi lông mày nhướng lên, dáng vẻ nhìn Thẩm Phồn Tinh đứng trước mặt giống như đang xem một vở kịch.
Hứa Thanh Tri rõ ràng cảm nhận được bàn tay cô đang ôm chặt lấy mình trở nên cứng ngắc và lạnh cóng.
Cảm xúc bị kìm nén suốt đêm nay cuối cùng cũng bắt đầu tan vỡ.
Cô ấy từ từ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám đông rồi tức giận nói:
“Nói nhảm lung tung gì vậy? Ngoài miệng thì cứ nghe nói, nghe nói, các người có bằng chứng gì mà ở đây càm ràm! Đều là người trưởng thành hết rồi, nói chuyện mà không chịu trách nhiệm hay sao?”
“Chà! Xin lỗi nha, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, tôi đã quên chuyện này!” Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên che miệng, tỏ ra phản ứng với lời cô ấy nói: “Nhưng chuyện này cũng không thể trách người khác nói nhảm lung tung được. Nếu không, đang yên đang lành, tại sao trường lại đuổi chị Phồn Tinh chứ?”
Hứa Thanh Tri đột nhiên nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, đi về phía Lâm Phi Phi vài bước, cả người run bần bật.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô cố tình! Không lo làm MC hạng ba của cô, mà lại học kỹ năng diễn xuất hay vậy!”
“Cô nói ai là MC hạng ba?” Lâm Phỉ Phỉ xụ mặt ngay.
“Tôi nói cô đó! Làm nũng, thả thính, lẳиɠ ɭơ, phản biệt đối xử nghề nghiệp. Nhưng cô không làm việc chính đáng, còn học kỹ năng diễn xuất của diễn viên hạng ba không thể lên sân khấu, bị người ta lợi dụng giống như con chó, còn miệt mài làm theo, đồ ngốc!”
Hứa Thanh Tri đêm nay đúng thật là uống rượu nhiều quá rồi. Nếu là bình thường thì đánh chết cô ấy cũng sẽ không nói ra những lời thô tục như vậy!
“Cô có tin tôi xé rách miệng cô không vậy?”
Lâm Phỉ Phỉ hoàn toàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi những lời nói của Hứa Thanh Tri, gì mà làm nũng, thả thính, lẳиɠ ɭơ, ngu ngốc?
Cô ta thật muốn xé xác cô ấy!
“Phỉ Phỉ đừng mà!” Thẩm Thiên Nhu vội lên tiếng ngăn cản Lâm Phỉ Phỉ.
Hứa Thanh Tri nghe xong bèn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Nhu trên sân khấu, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói:
“Thẩm Thiên Nhu, chính cô ở giữa cản trở phải không?”
Thẩm Thiên Nhu cầm chặt micro, lùi về sau vài bước, vẻ mặt sợ hãi vô tội.
“Học tỷ, tôi ……. tôi đã làm gì sao?”
Hứa Thanh Tri thấy dáng vẻ giả tạo của Thẩm Thiên Nhu, một cỗ tức giận xộc lêи đỉиɦ đầu: “Chân cô bị bong gân đứng trên thảm đỏ, ngay từ đầu đừng lên sân khấu. Đã lên sân khấu rồi đột nhiên ngắt giữa chừng. Bây giờ lại kẻ tung người hứng với Lâm Phỉ Phỉ, người khác không biết chuyện năm đó, cô có thể không biết sao?”
Tô Hằng ngay lúc này đột nhiên đi từ phía sau sân khấu ra, gương mặt lạnh lùng nói:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Thiên Nhu cắn môi, nhìn Tô Hằng rồi lắc đầu: “Không sao đâu anh Hằng. Trong chuyện này có thể là có hiểu lầm, đều là lỗi của em, em không nên miễn cưỡng lên sân khấu ……”