Tiếng nước chảy che giấu tiếng bước chân của Bạc Cảnh Xuyên.
Đột nhiên có thêm một đôi tay, ngay sau đó một l*иg ngực ấm áp có lực dán lên lưng, thân thể Thẩm Phồn Tinh lập tức cứng đờ.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc của người đàn ông lập tức bao phủ cô, hô hấp ấm áp phun bên tai cô, từng chút quét trên da cô.
Tiếng nói trầm thấp và mị hoặc: “Anh cho rằng một thời gian rất dài nữa, em sẽ không để ý đến anh.”
Thân thể cứng đờ của Thẩm Phồn Tinh dần dần thả lỏng, nghe Bạc Cảnh Xuyên nói vậy, Thẩm Phồn Tinh hơi nghiêng đầu.
Có ánh đèn sáng ngời chiếu lên chiếc mũi cao thẳng của cô, lông mi mảnh dài nhẹ nhàng rung động, đôi môi phun ra tiếng nói thanh đạm và êm tai.
“Vì sao em lại không để ý tới anh?”
“Chiều nay em rất khổ sở, hơn nữa là anh phát giận với em trước.”
Thẩm Phồn Tinh đặt cái đĩa trong tay sang một bên, đôi tay lau lên tạp dề, sao đó đôi tay lạnh lẽo đặt trên bàn tay Bạc Cảnh Xuyên đặt trên eo cô
Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô vào lòng bàn tay.
Trong lòng Thẩm Phồn Tinh ấm áp, ngửa người ra sau.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, tiến vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông.
“Không giận anh.”
Cô khẽ mở môi mỏng, con ngươi có một phần áy náy.
“Bạc Cảnh Xuyên, qanh làm đã đủ tốt rồi, là em không đúng, là em quá nhạy cảm, xin lỗi.”
“Ừ, đổi phương thức khác biểu đạt xin lỗi của em đi.”
Thẩm Phồn Tinh chớp mắt: “Anh thật không khiêm tốn.”
“Đó là vì anh tin em xin lỗi có thành ý.” Bạc Cảnh Xuyên cong môi, cúi người, đến gần cô: “Nghĩ xem muốn xin lỗi anh thế nào chưa?”
Sao Thẩm Phồn Tinh lại không biết anh nghĩ cái gì, trên mặt ửng đỏ: “Chưa nghĩ ra.”
Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn cô giả vờ, đôi mắt hiện lên ý cười, nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi cô.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Em không cho, anh có thể lựa thứ mình muốn.”
Đôi mắt Thẩm Phồn Tinh hơi dừng lại, lập tức phản ứng, há miệng cắn ngón tay của người đàn ông.
Muốn cái gì?
Ở bên anh không phải một ngày hai ngày, anh nghĩ cái gì, cô còn không biết sao?
Ngón tay Bạc Cảnh Xuyên bị cô cắn, cũng không dùng nhiều sức, mơ hồ có thể nhìn thấy hàm răng chỉnh tề xinh đẹp của cô.
Anh không cảm thấy đau, thậm chí có thể cảm nhận đầu lưỡi ấm áp mềm mềm mại của cô thỉnh thoảng chạm vào ngón tay anh, mang theo xúc cảm nhẵn nhụi.
Đôi mắt Bạc Cảnh Xuyên thâm thúy hơn vài phận, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Nhả ra.”
Thẩm Phồn Tinh nghe ra giọng nói của anh không đúng, liếc mắt nhìn vẻ mặt anh, thấy anh hờ hững rũ mắt nhìn cô, cho rằng anh tức giận, cô liền vội vàng mở hàm răng ra, vốn lực đạo rất ít ỏi.
Nhưng một giây sau, anh nâng bàn tay ấm áp lên, chế trụ đỉnh đầu cô, cô bừng tỉnh nhìn anh, còn anh đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Thẩm Phồn Tinh ngẩn ra một chút, con ngươi hiện lên một tia ảo não.
Ngàn phòng vạn phòng, chẳng những không phòng được anh, còn phương tiện anh nữa!
Bạc Cảnh Xuyên dịu dàng áp lên cánh môi mềm mại của cô, trong giây phút cô nhả ngón tay anh ra, khớp hàm mở ra , khiến anh dễ dàng tiến quân thần tốc.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn vẻ ảo não của cô gái, lại hiện lên ý cười thật sâu.
“Hiện tại hôn em là đặc quyền của anh, là phúc lợi khó được, em cho rằng anh sẽ để em thực hiện được?”