Thẩm Phồn Tinh thế nào cũng không ngờ, suy nghĩ cô ấp ủ lại khiến người đàn ông kinh hỉ và kinh hách, nhìn một màn trước mắt không biết làm sao.
Trên mặt Bạc Cảnh Xuyên cũng tràn đầy bất ngờ, gương mặt anh tuấn có vài phần quẫn bách hiếm thấy.
Vài giây sau, lông mày Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên giật giật, lại nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh, mắt đen híp lại:
“Em đã sớm biết anh ở đây?”
Thẩm Phồn Tinh chớp mắt, bởi vì chênh lệc chiều cao của hai người rất vừa vặn, cô trợn mắt nhìn l*иg ngực gợi cảm tinh xảo của Bạc Cảnh Xuyên.
“Em……” Sắc đẹp trước mặt, đại não của cô thật sự có hơi phản xạ chậm.
Bạc Cảnh Xuyên cong môi, duỗi tay kéo cô đang sững sờ vào trong phòng.
Thẩm Phồn Tinh bị kẹp giữa cách cửa và anh, không có khe hở tránh đi.
“Biết anh ở đây từ lúc nào, hửm?”
Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn cô, khóe môi mỏng gợi lên độ cong nhạt nhẽo.
Người đàn ông vừa tắm gội xong, hơi thở thoải mái thanh tân trên người anh càng thêm rõ ràng, làn da trắng nõn còn nhìn thấy vân da, Thẩm Phồn Tinh mạnh mẽ chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Nhưng lúc cô ngẩng đầu lại đâm thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, càng cảm thấy như mình đã nhảy vào vực sâu.
“…… Từ ngày đầu tiên em vào ở……” Thẩm Phồn Tinh nhẹ giọng nói.
Bạc Cảnh Xuyên hơi nheo mắt, dừng nửa giây: “Nút tay áo?”
Thẩm Phồn Tinh gật đầu.
Bạc Cảnh Xuyên mím môi, cúi đầu nhìn vật trong tay cô, duỗi tay nhận lấy.
“Đây là cái gì?”
“Em vừa đi siêu thị. Đã nói là ăn bữa tối với nhau mà. Thật ra em đã nhớ thương một ngày này rồi, đều nghĩ sẽ làm cái gì, hầm canh cá, nấu tôm, hấp cua…… Không phải anh thích ăn hải sản sao? Lần trước em đã hỏi dì Trương chỗ bà nội rồi, em đã ghi tạc cách làm trong đầu, có thể sẽ tốn chút thời gian, anh chờ một lát.”
Đôi mắt u ấm của Bạc Cảnh Xuyên càng thêm thâm trầm, bàn tay đặt trên eo cô càng xiết chặt.
Thẩm Phồn Tinh rõ ràng nhận ra anh thay đổi, khom người từ trong ngực Bạc Cảnh Xuyên chui ra ngoài, tìm phòng bếp rồi chạy vào.
“Em đi nấu cơm.”
Bạc Cảnh Xuyên không bắt cô lại, dung túng cô từ trong ngực anh tránh thoát.
Xoay người nhìn cô chạy trối chết, nhẹ nhàng cong môi cười.
Anh đi vào phòng khách theo.
Thẩm Phồn Tinh lấy đồ trong túi ra, đến nhà ăn tìm kéo muốn xử lý tôm, kết quả lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của được Bạc Cảnh Xuyên.
Có lẽ Bạc Cảnh Xuyên không có trong phòng khách, cô mơ hồ nghe thấy mấy chữ cửa hàng trang sức X, đúng là cửa hàng trang sức chiều này bị cô dọn hết kia.
Cô nhăn mày, suy tư đi vào phòng bếp.
-
Thẩm Phồn Tinh bận rộn trong phòng bếp nửa ngày, lúc xoay người tìm vật chứa, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng người đàn ông dựa vào cửa bếp.
Vẻ mặt cô cứng đờ, tầm mắt không tự chủ nhìn chỗ cổ áo của người đàn ông: “Anh có thể đi thay quần áo trước không?”
Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn quần áo của mình, lại nhìn gương mặt ửng đỏ mang theo xấu hổ của cô gái, dựa vào khung cửa, lắc đầu.
“Không thể.”
Giọng nóim khàn khàn mê hoặc, hai chữ nói ra rất thong thả, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười nhàn nhạt, còn vài phần lười biếng, đột nhiên sinh ra một loại tà mị
Da đầu Thẩm Phồn Tinh da có chút tê dại.
Cái gì quân tử khiêm tốn?
Cái gì ôn tồn lễ độ?
Trong xương người này đều là yêu nghiệt đi.
Cô không để ý đến anh nữa, ởtìm được cái đĩa trong ngăn tủ, sau đó đặt vào bồn, bắt đầu dùng nước rửa sạch.
Lúc cô đến đã thay bộ quần áo mặc ở nhà rộng thùng thình, hai tay nhẹ nhàng đong đưa, tóc dài buộc sau lưng, theo động tác của cô nhẹ nhàng đong đưa.
Đôi mắt sau thẳm của Bạc Cảnh Xuyên dừng trên bóng dáng thon dài trang nhã của cô thật lâu, cuối cùng đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.