Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1183: TÔI CHÍNH LÀ MINA

“Đúng là nực cười, trái tim đã không ổn định, còn đứng ra tố cáo.” Trần Châu Anh xem thường nói.

Sau đó, cô ta lại hỏi: “Đúng rồi, Vy Vy, cậu biết bức ảnh cô ta lấy ra để so sánh là thiết kế của ai không? Mặc dù thiết kế bên trái có chỗ ít bắt mắt hơn so với thiết kế của cô, nhưng chắc chắn là một nhà thiết kế xuất sắc, có thể lấy đi đưa lên sàn trình diễn, nên tôi nghĩ, người vẽ ra bản thiết kế này, chắc chắn không phải là một nhà thiết kế nhỏ, chắc chắn cũng là nhà thiết kế có danh tiếng, nhưng đã là nhà thiết kế có danh tiếng, sẽ bị Giang Vân Khê mua chuộc sao?”

Theo như cô ta thấy, Giang Vân Khê muốn hãm hại Tống Vy sao chép, chắc chắn tìm người vẽ ra tác phẩm có mức độ giống nhau rất cao so với thiết kế của Tống Vy.

Như vậy mới có thể có một tác phẩm để so sánh, để hãm hại Tống Vy sao chép.

Mà phong cách thiết kế cùng với linh khí, còn có thiên phú của Tống Vy, không phải một nhà thiết kế bình thường có thể chế ngự được, nên muốn vẽ ra một tác phẩm để so sánh với Tống Vy, hơn nữa còn có cùng phong cách, đẳng cấp ngang nhau, không phải là một chuyện dễ dàng.

Ít nhất, nhà thiết kế nhỏ không làm được, chỉ có thể tìm một nhà thiết kế nổi tiếng có phong cách gần giống với Tống Vy, hơn nữa thiên phú cũng phải gần bằng mới được.

Nhưng theo như cô ta biết, nhà thiết kế nổi tiếng có phong cách gần giống với Tống Vy, đều đã lớn tuổi rồi, chắc chắn không thể bị Giang Vân Khê mua chuộc.

Advertisement

Trẻ còn được, bởi vì sẽ đố kỵ với Vy Vy, sau đó đồng ý với Giang Vân Khê cùng nhau hãm hại Vy Vy, kéo Vy Vy xuống, sau đó bớt đi một đối thủ cạnh tranh có phong cách gần giống với mình.

Nhưng điều quan trọng là, không có nhà thiết kế nào trẻ.

Nên cô ta mới hoang mang, rốt cuộc là ai đã giúp đỡ Giang Vân Khê.

Tống Vy thấy Trần Châu Ánh cau mày, cười một tiếng: “Những thiết kế ở bức tranh bên trái đều là thiết kế của một nhà thiết kế tên Mina.”

“Mina?” Trần Châu Ánh sững sờ, sau đó nghĩ đến điều gì đó, dở khóc dở cười: “Vy Vy, Mina không phải chính là cậu sao? Biệt danh của cậu trước khi về nước.”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu: “Nên bây giờ cậu đã biết tại sao thiết kế bên trái lại có phong cách giống với thiết kế của tớ như vậy, hơn nữa còn không khác biệt quá nhiều, bởi vì đều là do tớ vẽ, tớ vẫn chưa nói với cậu, tớ có một thói quen, đó chính là thiết kế tớ cảm thấy không quá hài lòng, tớ sẽ đăng lên tài khoản phụ của tớ để giữ lại làm kỷ niệm, chính là để không quên đi những thiết kế mà mình đã từng vẽ, nhưng tớ không ngờ, có một ngày tớ lại tự sao chép của chính mình.”

“Hahah.” Trần Châu Ánh che miệng, cười nghiêng ngả: “Tớ biết rồi, người phụ nữ Giang Vân Khê kia sợ là đã tình cờ nhìn thấy tài khoản của cậu ở trên mạng, nhưng không biết đó là tài khoản phụ của cậu, cảm thấy thiết kế của cậu có độ tương đồng rất cao với những thiết kế mà tài khoản kia đã đăng, nên cho là cậu sao chép, sau đó dùng để tố cáo cậu, haha, Vy Vy, cậu cũng quá xui xẻo rồi.”

Tống Vy cũng rất bất lực thở dài: “Đúng vậy, đúng là xui xẻo, tớ cũng không ngờ mình lại trở thành người sao chép, còn sao chép chính tác phẩm của mình.”

Trần Châu Ánh lau nước mắt ở trên khóe mắt do cười mà chảy ra: “Không được, tớ đã có thể tưởng tượng ra lát nữa lúc cậu công khai, biểu cảm của Giang Vân Khê nhất định sẽ rất đặc sắc, haha, tớ sắp cười chết rồi.”

Tống Vy nhìn cô ta, cũng bật cười, dở khóc dở cười lắc đầu.

Bỏ đi, cười thì cười đi.

Nói thật, cô cũng không ngờ chuyện này lại như một vở kịch như vậy.

Cô còn cho rằng bằng chứng Giang Vân Khê đưa ra là cái gì.

Kết quả lại là thiết kế của chính cô.

Dùng thiết kế cuả cô, để tố cáo cô sao chép chính mình, cái này sợ là sai lầm đầu tiên trong lịch sử ngành thiết kế.

Nghĩ vậy, Tống Vy chống tay, trong mắt mang theo sự chế giễu nhìn xuống dưới.

Bên dưới, Giang Vân Khê chỉ vào những bức ảnh ở bên trái màn hình, cao giọng nói: “Các vị, mọi người đều biết, những bức ảnh bên phải chính là tác phẩm của cô Tống của chúng ta, nhưng những bức ảnh bên trái, chúng ta lại không biết, bây giờ tôi nói cho mọi người biết, những bức ảnh bên trái chính là tác phẩm của một tài khoản Facebook tên MN, ở trong tài khoản của cô ấy, tôi đã phát hiện ra những thiết kế của cô ấy, lúc đó tôi cảm thấy rất đẹp, nên đi tìm hiểu một chút, sau đó lại phát hiện, tác phẩm của cô Tống của chúng ta lại có độ tương đồng rất cao với tác phẩm của chủ tài khoản MN, hơn nữa tôi còn phát hiện ra, thiết kế của chủ tài khoản MN đăng lên mạng trước, về mặt thời gian, sớm hơn rất nhiều so với thiết kế của cô Tống, nên cô Tống chắc chắn đã sao chép tác phẩm của chủ tài khoản MN.”

“Nếu đã như vậy, cô công khai luôn trang cá nhân của tài khoản MN đi.” Trần Châu Ánh cầm micro nói.

Ánh mắt Giang Vân Khê lóe lên, sau đó gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Cô ta cũng lấy trộm tác phẩm của tài khoản MN, nhưng hai ngày hôm nay cô ta phát hiện, chủ tài khoản MN đã xóa tác phẩm mà cô ta đã lấy trộm, nên trên mạng không nhìn thấy tác phẩm mà cô ta đã ăn cắp.

Nên, công khai trang cá nhân của tài khoản MN cũng không có gì.

Những người này cũng sẽ không phát hiện ra cô ăn cắp tác phẩm của tài khoản MN.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng Giang Vân Khê rất bình tĩnh, sau đó lấy điện thoại ra ấn hai cái, chia sẻ trang cá nhân của tài khoản MN, chia sẻ vào trong nhóm thí sinh của cuộc thi.

Sau đó tất cả các thí sinh đều ấn vào liên kết, kiểm tra xem những lời Giang Vân Khê nói có phải là thật không.

Đợi đến khi mọi người xem xong, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Bởi vì những gì Giang Vân Khê nói là sự thật, thiết kế của tài khoản MN này, thời gian đăng lên mạng quả thật sớm hơn tác phẩm của Tống Vy.

Nên nhìn vào quả thật Tống Vy đã sao chép MN.

Giang Vân Khê nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó chỉ vào Tống Vy: “Cô Tống, bây giờ chứng cứ đã được đưa ra hết rồi, cô cũng nên nói gì đó đi chứ.”

“Đúng vậy, cô Tống, cô vẫn không thừa nhận mình sao chép sao?”

“Đúng vậy, cũng mặt dày quá rồi.”

“Tiếc cho tôi trước đây còn thích cô như vậy, không ngờ, cô lại là một người đi sao chép!”

Đối diện với sự chỉ trích của mọi người, Tống Vy vẫn không hoảng loạn, sợ hãi, đặt cốc cafe xuống, cầm micro lên.

Mọi người nhìn thấy động tác này của cô, lập tức yên tĩnh lại, biết cô có lời muốn nói.

Tống Vy nhìn tất cả mọi người, cười nói: “Từ trước đến nay tôi không biết, mình dùng tác phẩm thiết kế của mình, sao lại thành sao chép rồi.”

Câu nói này của cô nói rất hời hợt, giọng nói cũng không lớn.

Nhưng mọi người ở hiện trường đều nghe thấy.

Mọi người đều xôn xao.

“Cô có nghe thấy không? Lúc nãy cô Tống nói là mình dùng tác phẩm của mình?”

“Tôi nghe thấy rồi, ý tứ hình như là thiết kế mà Giang Vân Khê đưa ra để so sánh sao chép, cũng chính là tác phẩm của cô Tống.”

“Không phải chứ, nếu đã là tác phẩm của cô Tống, vậy tại sao xuất hiện trên trang cá nhân của tài khoản MN?”

Mọi người đều bày tỏ không hiểu.

Sắc mặt Giang Vân Khê thay đổi, không thể tin được nhìn Tống Vy.

Tống Vy nói, những thiết kế kia đều là của cô, nên không phải là sao chép.

Cái này sao có thể chứ?

Cái này tuyệt đối không thể nào.

Đúng, tuyệt đối không thể nào!

Giang Vân Khê cảm thấy trên thế giới này không thể có chuyện trùng hợp như vậy được, sau khi hít một hơi thật sâu, để giữ được sự bình tĩnh tiếp tục nói: “Cô Tống, tôi biết chắc chắn cô sẽ không thừa nhận mình sao chép, dù sao là ai cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì một khi thừa nhận, những thứ mà bây giờ cô có được đều không còn nữa, nhưng cho dù là như vậy, nhưng cô Tống cũng không nên nói, tác phẩm của MN là của cô, dù sao hai người cũng không phải là một người.”

“Tôi dám nói như vậy, đương nhiên tôi cũng có chứng cứ chứng minh, tài khoản MN mà cô nói chính là tôi.” Trên khuôn mặt Tống Vy vẫn mang theo nụ cười, khẽ cười nói: “Mọi người vẫn không biết ý nghĩa của MN đúng không, tôi có thể nói cho mọi người biết, MN chính là viết tắt hai chữ cái đầu của Mina, mọi người đều biết, một năm trước có một nhà thiết kế trẻ tên là Mina, là tài năng mới xuất hiện trên thế giới, thể hiện ra thiên phú thiết kế vô cùng cao, hơn nữa vừa mới ra mắt đã có thể thực hiện buổi biểu diễn Hồng huyết của mình.”

“Không sai.” Mọi người gật đầu.