Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1182: KHÔNG HỀ HOẢNG LOẠN

Nghe thấy cô ta nói bức ảnh chính là bằng chứng, mọi người lần lượt đứng dậy.

“Xong rồi, bây giờ tôi bắt đầu tin tưởng cô Tống là kẻ ăn cắp ý tưởng, người ta đã đưa ra bằng chứng rồi.”

“Tôi cũng vậy.”

“Không, tôi vẫn không tin, tài hoa của cô Tống, tôi đã nhìn thấy, cô ấy tuyệt đối không thể ăn cắp ý tưởng.”

“Không sai, không sai.”

Có người bắt đầu trở mặt nghiêng về phía Giang Vân Khê, tin tưởng Tống Vy ăn cắp ý tưởng, cũng có người vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu, không tin Tống Vy sao chép ý tưởng.

Tóm lại, tình hình ở hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Người tin Tống Vy sao chép chắc chắn nhiều hơn rất nhiều người tin tưởng không sao chép.

Nên tình hình ở hiện trường, vô cùng bất lợi cho Tống Vy.

Nhưng Tống Vy vẫn không hề hoảng loạn, còn lười biếng dựa vào ghế, yên tĩnh nhìn cảnh tượng náo loạn ở bên dưới.

Giang Vân Khê cứ nghĩ là mình đưa ra được bằng chứng là có thể nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn, sợ hãi của Tống Vy.

Advertisement

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên, bình tĩnh kia của Tống Vy, lông mày nhíu chặt lại, trong lòng rất khó chịu.

Chuyện gì đây?

Cô ta đã đưa ra được bằng chứng rồi, tại sao Tống Vy vẫn là cái dáng vẻ kia?

Tống Vy không sợ hãi, không hoảng loạn sao?

Giang Vân Khê luôn cảm thấy dáng vẻ này của Tống Vy rất không tôn trọng cô ta.

Cô ta đã vất vả tìm chứng cứ lâu như vậy, chính là để vạch trần Tống Vy, mà đương sự như Tống Vy lại không hoảng loạn, không lo lắng, không hề sợ hãi.

Thật sự khiến cô ta khó có thể chấp nhận được.

Nhưng rất nhanh, Giang Vân Khê đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lạnh lùng cười một tiếng.

Cũng vì cô ta cảm thấy, bây giờ Tống Vy không phải không hoảng loạn, trong lòng chắc chắn đã vô cùng hoảng loạn rồi, chỉ là bên ngoài che giấu rất tốt mà thôi.

Bởi vì thể hiện ra dáng vẻ bình tĩnh, mới khiến người khác cảm thấy cô không sao chép.

Nhưng sao chép chính là sao chép, bằng chứng đều đã ở đây, không phải thể hiện bình tĩnh, có nghĩa là không sao chép.

Hừ, cứ đợi đi, cô ta sẽ lập tức đánh Tống Vy xuống địa ngục.

Giang Vân Khê cười vui vẻ, sau đó cầm bức ảnh lên, nhìn MC: “Đây chính là bằng chứng, tôi hi vọng anh công khai những bằng chứng này, để mọi người xem xem rốt cuộc cô ta có sao chép hay không.”

“Đúng vậy, tôi ủng hộ.”

“Tôi cũng ủng hộ.”

Cho dù là tuyển thủ tin tưởng Tống Vy sao chép, hay là không tin tưởng Tống Vy sao chép, đều đồng ý ban tổ chức công khai những bức ảnh này.

Bởi vì như vậy, nếu như Tống Vy thật sự sao chép, mọi người có thể nhìn thấy.

Nếu như không sao chép, mọi người cũng có thể nhìn thấy.

Đương nhiên MC cũng biết cách làm của mọi người là đúng, nhưng có công khai hay không, không phải anh ta có thể quyết định.

Anh ta quay đầu lại nhìn Tống Vy, hi vọng có thể nhận được gợi ý của Tống Vy.

Anh ta cũng tin Tống Vy không sao chép.

Nếu không, chủ tịch của tập đoàn Đường thị, sao có thể thích cô.

Tống Vy đương nhiên biết suy nghĩ của người dẫn chương trình, mỉm cười với người dẫn chương trình, sau đó gật đầu, đồng ý để người dẫn chương trình công khai các bức ảnh.

Người dẫn chương trình thấy cô như vậy, đột nhiên cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng, cũng gật đầu trả lời lại, sau đó quay đầu lại, thu lại sự vui mừng trên khuôn mặt, khôi phục lại sự lạnh lùng nhìn Giang Vân Khê: “Cô đã muốn công khai, được, vậy tôi sẽ làm như cô mong muốn.”

Lúc nãy, thông qua ánh mắt của Tống Vy, anh ta cũng xác định được Tống Vy không sao chép.

Cái chuyện được gọi là sao chép này, còn cái gọi là chứng cứ sao chép này, sợ có vấn đề gì đó.

Anh ta không biết rốt cuộc là vấn đề gì, nhưng anh ta biết, cái gọi là chứng cứ, chắc chắn không thể chứng minh Tống Vy sao chép.

Nên tuyển thủ Giang Vân Khê này, hoàn toàn đang tìm cái chết.

Cô ta đã muốn tìm cái chết, vậy anh ta đương nhiên sẽ thành toàn cho cô ta.

Ai bảo cô ta đột nhiên đứng ra hãm hại người khác sao chép, còn làm loạn hiện trường thi đấu, làm lỡ tiến độ của cuộc thi.

Phải biết là, thời gian của cuộc thi đều đã có quy định, ở đây làm chậm trễ, sau này lại phải điều chỉnh thời gian thi đấu, điều này là một công trình không nhỏ đối với những nhân viên như bọn họ.

Nên, sao anh có thể thích người phụ nữ này.

Nghĩ vậy, người dẫn chương trình đi xuống, đi đến trước mặt Giang Vân Khê, lấy những bức ảnh trong tay cô ta, không thèm nhìn, quay người đi về vị trí lúc trước, sau đó đưa bức ảnh cho một nhân viên: “Cầm lấy, đi đến phòng máy, bảo phòng máy chiếu lên màn hình lớn.”

“Vâng.” Nhân viên gật đầu, vội vàng cầm bức ảnh đi.

Ở chỗ ngồi của ban giám khảo, Trần Châu Ánh quay đầu ghé vào Tống Vy: “Vy Vy, Giang Vân Khê tiêu đời rồi.”

“Tớ biết rồi.” Tống Vy gật đầu.

Trần Châu Ánh lại nói: “Một khi cuối cùng chứng minh được cô không sao chép, hành động tố cáo sao chép của cô ta sẽ thành có mục đích khác, bịa đặt vu khống, đến lúc đó, cái giá mà cô ta phải chịu, chắc chắn là cái mà cô ta không thể chịu được, tớ đã từng nhìn thấy người tự tìm cái chết, nhưng chưa từng thấy ai lao thẳng đến cái chết như thế này, haha.”

Cô cười như không cười lắc đầu.

Tống Vy bưng cốc cafe lên nhấp một ngụm: “Được rồi, cô ta tự mình tìm cái chết ngược lại cũng là chuyện tốt, tiết kiệm thời gian chúng ta đối phó với cô ta.”

“Nói cũng đúng.” Trần Châu Anh gật đầu, không nói gì, quay đầu lại.

Rất nhanh, trên màn hình lớn xuất hiện mười mấy bức ảnh được đưa ra so sánh với nhau.

Bức ảnh đã được phóng to, nhưng cũng vô cùng rõ ràng.

Các thí sinh ở hiện trường, gần như đều tìm hiểu về các bậc thầy giám khảo, nên chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn ra thiết kế của bức tranh bên phải là của Tống Vy.

Mà cái bên trái lại không phải.

Bởi vì thiết kế của Tống Vy đều được đăng lên tạp chí hoặc sàn trình diễn, chỉ cần tìm kiếm một chút ở trên mạng là có thể nhận ra.

Mà thiết kế bên trái bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng lại vô cùng giống với thiết kế của Tống Vy, mức độ giống nhau có thể đạt đến bảy tám mươi phần trăm.

Trên phương diện thiết kế, độ giống nhau cao như thế này, nói là giống hệt nhau cũng không quá đáng.

Nhất thời, tất cả mọi người, ngoại trừ những thí sinh vẫn luôn tin tưởng Tống Vy, nhưng người khác đều nhìn Tống Vy với ánh mắt kinh ngạc.

Bởi vì bức ảnh này vừa được đưa ả, càng củng cố thêm cho sự thật Tống Vy là người đi sao chép.

“Cô Tống, cái này không phải là thật có đúng không?”

“Đúng vậy cô Tống, cô không sao chép có đúng không?”

Có thí sinh yêu thích cô, giọng nói run rẩy hỏi.

Nhưng vẫn chưa đợi được Tống Vy nói gì, đã bị những thí sinh tin tưởng Tống Vy sao chép lên tiếng đáp trả.

“Sự thật đã bày ra trước mặt, các người còn không tin, các người thật sự hết thuốc chữa rồi.”

“Đúng vậy, nếu như cô ta không sao chép, vậy các người nói xem, bức ảnh được đưa ra so sánh này là cái gì?”

“Tôi…tôi….” Các thí sinh tin tưởng Tống Vy không sao chép, bị những lời nói này chặn họng, không nói nên lời.

Giang Vân Khê hài lòng nhìn tình hình ở trước mặt, thấy càng có nhiều người nghiêng về phía mình, tin tưởng Tống Vy sao chép, rất muốn cười lớn.

Xong rồi.

Tống Vy thật sự xong đời rồi.

Cô ta đắc ý nhìn về phía chỗ ngồi của ban giám khảo, nghĩ lúc này chắc chắn Tống Vy đã hoảng loạn, không còn duy trì được cái gọi là bình tĩnh kia nữa.

Nhưng giây phút cô ta nhìn sang, sự đắc ý trên mặt đột nhiên cứng đờ.

Cô ta vẫn không nhìn thấy một chút hoảng loạn nào trên khuôn mặt của Tống Vy, thứ nhìn thấy được vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, điềm nhiên.

Điều này khiến khuôn mặt Giang Vân Khê trở nên vặn vẹo.

Tại sao?

Tại sao cô ta không hoảng loạn, còn có tâm trạng uống cafe.

Bằng chứng sao chép cũng đã được đưa ra, tại sao cô vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh như vậy.

Giang Vân Khê lắc đầu, tỏ vẻ rất không hiểu.

Cô ta không thể hiểu được là nguyên nhân gì.

Đồng thời, cũng khiến trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.

Cô ta luôn cảm thấy mình như đang đánh vào bịch bông.

“Vy Vy, hình như Giang Vân Khê đã sốt ruột rồi, cô xem vẻ mặt hung dữ của cô ta đi.” Trần Châu Anh cũng bưng cốc cafe lên nhấp một ngụm, cười haha nói.

Tống Vy cong môi: “Bởi vì cô ta không nhìn thấy dáng vẻ của tôi có gì khác, ví dụ như sợ hãi, hoảng loạn hay gì đó, nên không thể chấp nhận được, cô ta cho rằng, cô ta công bố cái được gọi là bằng chứng ra, có lẽ tôi sẽ sợ hãi, nếu như vậy, cô ta sẽ cảm thấy hài lòng, vui vẻ, nhưng tôi không sợ hãi, nên cô ta không nhìn thấy cái mà cô ta muốn thấy, không thể thỏa mãn trong lòng, mới tỏ ra sốt ruột như vậy.”