“Nhẹ thì tâm thần bất ổn, hành vi điên loạn. Nặng thì có thể bị những thứ không sạch sẽ ấy điều khiển làm hại những người xung quanh, rồi chết.”
Công Tôn Sách:”….” Đáng sợ vậy sao?
Phù Dung:”….” Nữ chính này bị làm sao vậy?!
Công Tôn Sách kỳ quái nhìn nàng, Phù Dung bình tĩnh cười khẽ một tiếng.
Lên tiếng, “Trầm đại nhân quả thực là hiểu biết sâu rộng?!”
Trầm Lan nghe vậy không biết tại sao lại sinh ra một cảm giác nguy hiểm, nhưng vẫn thản nhiên không chút chột dạ cười cười nói:
“Ta cũng chỉ biết đại khái, không dám gọi là hiểu biết. Tính Trầm Lan luôn vô tư ngay thẳng, biết sao nói vậy, nếu có gì đắc tội Vân cô nương xin độ lượng một chút mà bỏ qua cho ta nha.”
Phù Dung híp mắt nhìn nam tử cao bằng mình trước mắt.
Vô tư ngay thẳng sao?!
Nàng vô cùng bình tĩnh, không hề tỏ ra một chút tức giận nào, nhìn thẳng người đối diện nhàn nhạt đáp, ”Trầm đại nhân yên tâm, ta sẽ không có ý trách cứ gì với ngài. Chẳng qua, những lời Trầm đại nhân nói, có nửa đúng nửa sai, ta cần phải đính chính lại một chút với Công Tôn tiên sinh.”
“Ồ!?” Công Tôn Sách thú vị nhìn nàng, chờ đợi.
Nàng nói:”Công Tôn tiên sinh, những lời Trầm đại nhân nói, quả thực là khá đúng, nhưng đối với trường hợp của tiểu nữ thì không đúng lắm.”
“Vân cô nương cứ nói.” Công Tôn Sách gật gù cười, giơ tay mời.
“Phù Dung đúng là có thể nhìn thấy và nói chuyện với hồn ma, nhưng điều đó không có nghĩa là tiểu nữ bị chúng lợi dụng. Lại nói…con người cũng có người tốt kẻ xấu, ma cũng như vậy, cũng có ma xấu ma tốt.”
“Vạn vật trên thế gian này, chính tà chỉ cách nhau một cái ngoảnh đầu, nếu tiên sinh cho rằng điều gì đó là sai trái, tất nhiên, nó sẽ luôn tiêu cực trong mắt tiên sinh.”
“Luận điểm mỗi người mỗi khác, bởi vì tam quan và cách nhìn mỗi người không giống nhau. Không thể áp đặt cách nhìn phiến diện của mình lên trên người người khác mà phán xét được, cũng không nên nhìn mặt mà bắt hình dong được. Có phải không, Trầm Lan đại nhân?”
Nàng nói đến đây, đầy ý vị mà nhìn chằm chằm Trầm Lan đang đen mặt đứng bên cạnh.
“Ha ha, Vân cô nương quả là một nữ tử thông tuệ.”
Nói vậy nhưng trong lòng lại nghiến răng ken két.
Công Tôn Sách ngâm ngâm cười, nhìn hai người trước mặt.
Lại nghe thấy nàng tiếp tục hỏi:”Tiên sinh thấy lời này của tiểu nữ thế nào?”
“Vân cô nương thông tuệ hơn người, những lời vừa nãy, thật khiến ta mở mang nhận thức.”
Công Tôn Sách nhẹ nói.
Nàng lại lắc đầu, “Công Tôn tiên sinh quá khen tiểu nữ rồi. Tiểu nữ không dám nhận mình thông tuệ hơn người, tiểu nữ chỉ nói ra cảm nhận và trải nghiệm của mình thôi.”
Công Tôn Sách gật gật đầu, nhìn nàng càng tán thưởng.
Nàng vẫn là nói, nhìn Trầm Lan:”Mặc dù tiểu nữ có thể nhìn thấy mấy thứ mà Trầm Lan đại nhân gọi là không sạch sẽ kia, mặc dù tài thô học thiển nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình. Trầm Lan đại nhân, ngài không cần phải lo lắng cho tiểu nữ đâu.”
Mặt Trầm Lan hết xanh lại trắng, không phản bác được câu nào.
“Tiên sinh, lời giải thích này của tiểu nữ, có được không?”
Nàng lại cười khẽ nhìn Công Tôn Sách.
“Ta đây đã hiểu, cũng được mở mang nhận thức. Sau này mong Vân cô nương chỉ giáo Công Tôn này hơn.”
Công Tôn Sách cười gật đầu, ánh mắt lóe lên, nhìn Trầm Lan đang đứng đờ mặt ra đó.
Trầm Lan lúc này hoàn hồn, miễn cưỡng nói:”Vân cô nương thông minh, thông tuệ. Trầm Lan hôm nay đã đắc tội rồi, mong Vân cô nương không để bụng.”
Nàng nhìn Công Tôn Sách, “Tiên sinh đã quá lời rồi. Giờ tiểu nữ xin cáo lui về phòng nghỉ ngơi.”
“Vân cô nương mời tự nhiên. Trầm Lan, dẫn Vân cô nương về phòng của mình.”
Câu trước là nói với nàng, câu sau là căn dặn Trầm Lan.
Trầm Lan ấm ức, giơ tay về phía trước, “Vân cô nương, mời đi lối này.”
“Được, đa tạ Trầm đại nhân đích thân dẫn đường.”
Sau đó, hai người một trước một sau rời đi.
Sau khi nàng đi, trong phòng Bao đại nhân lúc này còn ba người, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu.
“Đại nhân thấy vị Vân cô nương này như thế nào?”
Công Tôn Sách vừa rót thêm trà vào chén cho Bao đại nhân, vừa cười hỏi.
Đoạn nói chuyện trước cửa phòng vừa lúc nãy, Bao đại nhân hay Triển Chiêu ở trong phòng đều nghe thấy cả rồi.
Bao đại nhân cười tán thưởng, ”Bản phủ cảm thấy, Vân cô nương không giống như những nữ tử bình thường khác. Thật sự là một nữ tử hiếm có.”
Công Tôn tiên sinh cũng tán thành lời này, “Đại nhân nói phải!” Lại nhìn Triển Chiêu, “Triển hậu vệ thì thấy sao?”
Triển Chiêu bị chỉ mặt điểm danh hơi sửng sốt rồi cười nói:”Nàng đúng như đại nhân nhận xét!”
Chàng lại nhớ đêm ở nhà Mộc viên ngoại nhìn thấy bóng trắng lướt qua, cười tán thưởng nói thêm:”Võ công của nàng so với thuộc hạ, không phân cao thấp đâu.”
Bao đại nhân và Công Tôn Sách hơi kinh ngạc nhìn Triển Chiêu.
Quen Triển hậu vệ lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên thấy Triển hậu vệ khen ngợi một cô nương nhà người ta như vậy.
Triển Chiêu nhìn thấy ánh mắt có chút vi diệu của hai người, mặt mèo lại đỏ lên, có chút xấu hổ giải thích:
“Khụ, đại nhân, tiên sinh, hai người cũng biết Triển Chiêu kính người tài, chỉ là đang tán thưởng nàng.”
À!
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh hai mắt nhìn nhau, ý vị cười cười, không nói gì.
Triển Chiêu nhớ đến một chuyện, nhìn Công Tôn Sách:” Tiên sinh, tại sao vừa nãy ngài lại chắc chắn Vân cô nương đây là vị Vân cô nương ở phủ nhà Mộc viên ngoại vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Bao đại nhân cũng nhìn Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách ngậm ý cười, sau đó thốt ra:” Suy đoán thôi!”
Thấy hai người trước mặt mơ hồ, Công Tôn Sách nói ra suy luận của mình.
“Đại nhân cũng nói, vị Vân cô nương này khác với nữ tử bình thường?”
“Đúng vậy, ta đã nói như thế.” Bao đại nhân gật đầu phụ họa.
“Không chỉ khác mà còn không tầm thường.”
Dừng một chút mới lại nói, “Một nữ tử bình thường, nhắc đến quan phủ liền sợ hãi, huống chi là đánh trống kêu oan, ung dung đứng trên công đường, thẳng thắn đối mắt nói chuyện với đại nhân.”
“Tuy sáng nay Vân cô nương này thái độ trên công đường vô cùng khẩn thiết, nhưng lại không có mảnh may lo lắng, sốt ruột, hay mất bình tĩnh.”
“Học trò có để ý, Vân cô nương nói lời trôi chảy, uyển chuyển, vô cùng khéo léo dẫn dắt đại nhân vào điều cô ấy muốn hướng tới.”
“Mà mục đích chỉ có một, giúp đại nhân có thể gặp được oan hồn của Lưu Thế Xương kia.”
“Một nữ tử bình thường, không thể nào làm được điều như vậy!”
“Vân cô nương này đang cố điệu thấp chính mình.” Bao đại nhân tiếp lời.
“Đại nhân nói đúng rồi.” Công Tôn Sách gật gù, “Nhưng vẫn còn chưa hết…”
“Tiên sinh mời nói tiếp.” Triển Chiêu đứng một bên hứng thú nghe.
“Vân cô nương không chỉ cố điệu thấp chính mình, che giấu bản thân, mà còn vô cùng thông hiểu chuyện quỷ thần âm linh.”
Bao đại nhân và Triển Chiêu đồng thời gật đầu tán thành, khi nãy Trầm Lan làm khó nàng, nàng không những không khó chịu, tức giận mà còn thẳng thắn thừa nhận.
Còn trẻ tuổi mà bản lĩnh như vậy, thật khiến người ta mở mang tầm mắt, để ý trong lòng, bị hấp dẫn.
Công Tôn tiên sinh nói tiếp:” Nàng cũng nói mình và “Hoa Hồ Điệp” là đồng môn. Nếu như vậy, lai lịch của Vân cô nương này chắc cũng không nhỏ.”
“Nếu đã không nhỏ, sao lại thể cùng một người thương nhân như Lưu Thế Xương này kết bằng hữu chứ?”
“Nàng nói dối!” Triển Chiêu thông suốt đưa ra ý kiến.
“Chính xác!”
“Nhưng Triển Chiêu thấy, nàng từ đầu đến cuối chưa hề có ý xấu.” Triển Chiêu nghi hoặc ra lời.
Công Tôn tiên sinh gật đầu cười, “Triển hộ vệ nói đúng, tiểu cô nương này tuy nói dối nhưng là một lời nói dối thiện ý.”
Bao đại nhân lại vuốt râu, hiểu ra, gật đầu càng yêu thích, tán thưởng:”Vân cô nương quả là một cô nương có tấm lòng tốt!”
“Đại nhân, học trò có ý này…”
Hai mắt Công Tôn Sách lóe lên ánh sáng giảo hoạt.
“Vân cô nương có thể thông hiểu chuyện âm linh, võ công lại không hề thua kém Triển hộ vệ. Lại không kiêu ngạo, không siểm nịnh, biết tiến biết lùi, khéo léo, tinh tế. Người như nàng, nếu có thể giúp cho đại nhân, chính là như hổ mọc thêm cánh.”
“Ý tiên sinh là, muốn nàng ở lại Phủ Khai Phong ta làm việc?” Bao đại nhân cười nói.
“Đúng vậy ạ!”
“Bản phủ cũng rất trọng người tài, nhưng có vẻ như Vân cô nương không muốn dính dáng đến quan phủ ta. Chỉ sợ khi hỏi, nàng sẽ cự tuyệt thôi.”
Lời này có chút tiêng tiếc.
Công Tôn Sách liếc Triển Chiêu đang bình đạm uống trà, tủm tỉm cười, lại nhìn Bao đại nhân đầy ẩn ý.
“Đại nhân không cần lo, học trò đã có cách, nhất định giữ được Vân có nương ở lại đây.”
Triển Chiêu đang uống trà, như có như không cảm nhận được ánh mắt ý vị của Công Tôn tiên sinh, khẽ cụp mắt, tuấn nhan hơi hồng lên.
******
Bên này, Trầm Lan dẫn Vân Phù Dung đến một gian phòng phía Đông.
“Vân cô nương, đây là phòng của cô, mời nghỉ ngơi.”
Trầm Lan nhìn nàng lạnh lùng nói, sau đó không một lời quay ngoắt rời đi.