Bảo Bối Của Tổng Tài Háo Sắc

Chương 2

“Tôi…Tôi làm gì biết Lý Nhã Thần gì đó là ai chứ? Trễ rồi tôi phải về trước đây!”

Tiểu Hà ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chạy được một đoạn xa rồi thì dừng lại thở hì hục. Ai mà biết anh là Lý Nhã Thần đâu chứ? Là do cô đen đủi lại thích ăn to nói lớn, xem như là lỡ dại lần này.

Đường khuya quả thật nguy hiểm, nhưng cô đã đi trên con đường này 2 năm rồi, có chuyện gì mà phải sợ? Thường thì giờ này chỉ còn thưa thớt vài chiếc xe, không thể nào có biếи ŧɦái được.

Cô đưa tay sờ lên đùi, cảm giác gió thổi lành lạnh. Vì cô mặc quần ngắn nên phải chạy thật nhanh về nhà.

“Chào cô em!”

Tiểu Hà nhìn sang bên trái, một gã đàn ông đang chạy song song với cô.

Trời phật ơi! Hôm nay là tháng cô hồn sao, hay là thứ 6 ngày 13 vậy? Sao mình toàn là gặp biếи ŧɦái thế này?

Cô cố gắng làm như không quan tâm, không quen biết gì mà cứ tăng tốc độ. Tên đó cũng chẳng chịu thua, quyết bám theo cô đến tận cùng. Hắn ta trơ tráo thật, còn đưa tay sờ lên đùi cô một cái làm cô nổi cả da gà.

“Này! Anh làm trò gì vậy hả?”

“Có muốn vui vẻ với anh một chút không?”

“Anh muốn thì vui một mình đi! Tôi đang quạo, không vui nổi đâu!”

Tiểu Hà cố chạy thật nhanh, chỉ cần đến cua quẹo là sẽ cắt đuôi được tên biếи ŧɦái này. Nhưng hắn ta càng nổi máu dê hơn nữa, lại sờ đùi cô.

“Làm gì mà nóng nảy thế? Đi với anh đi anh thương này?”

Cô quay sang cau mày nhìn, đột nhiên hắn tay đưa tay đến khoá quần của mình. Tiểu Hà hoảng quá, sợ hắn ta làm liều, cô hét lên rồi vung chân đạp hắn và xe ngã nhào ra đất.

“Áhhhh!”

Đạp hơi mạnh rồi, hắn ngã ra đau đớn, bắt đầu chửi rủa.

“Này con kia! Không chịu thì thôi chứ làm gì đẩy người ta vậy hả?”

Tiểu Hà dừng xe, ngoái đầu lại nhìn, nói to.

“Rõ ràng anh định kéo khoá quần ra mà nói không có làm gì hả? Đừng nghĩ tôi bị mù”

Hắn ta lấy bật lửa ra đưa trước mặt cô rồi nhăn nhó vì bị ê mông, khổ sở nói.

“Em lấy cái bật lửa chị hai ơi!”

Vậy là xong xuôi, từ giờ có chết hắn cũng không dám đi theo cô nữa, hắn sẽ ghi nhớ mãi cú đạp thần công này của cô.

Tiểu Hà vừa chạy về vừa thấy buồn cười, cả cô còn không nghĩ mình sẽ làm thế. Dù người ta có ý biếи ŧɦái thật, nhưng cũng chưa đến nỗi như cô nghĩ, chỉ vì hiểu lầm giữa cái bật lửa và khoá quần mà bị cô vung cho một đạp. Thật đau đớn đắng lòng.

Về tới nhà rồi, cô tắt máy xe trước cổng rồi âm thầm dắt vào như thường ngày. Em trai cô biết cô về trễ nên luôn lén thức để đợi cửa, thật là ngoan.

Một chiếc xe hơi đậu ở trước cửa mà cô không để ý, cửa kính xe từ từ mở ra, người ngồi bên trong là Nhã Thần. Anh sợ cô đi một mình về nguy hiểm nên đã chạy theo cô suốt chặng đường từ bar về đến nhà. Nào ngờ anh lại chứng kiến cảnh tượng cô hoá thân thành võ sĩ. Anh nhìn vào bên trong, thấy một căn phòng bật đèn sáng, thấy bóng lưng cô đang đứng ở đó.

Nhã Thần lắc đầu cười.

“Đồ bà chằn”.

[…]

“Kim cương lần này toàn là loại hiếm, tôi nghĩ chúng ta nên mở một buổi đấu giá để có thêm lợi nhuận”.

Nhã Thần cùng các cổ đông họp tại công ty, anh là Chủ tịch của một tập đoàn chuyên nghiên cứu và mua bán kim cương, giàu có nổi tiếng nhất Trùng Khánh. Ai ai nhìn anh cũng phải thốt lên từ ngưỡng mộ, một chàng trai trẻ một mình làm nên tất cả. Anh bây giờ là người đàn ông tiêu chuẩn của các cô gái, đẹp trai, giàu có, kinh tế ổn định vững vàng.

Ngày chưa được như bây giờ, Nhã Thần cũng đã từng có một mối tình kéo dài ba năm với Cao Thi Nguyệt, bạn học chung đại học. Nhưng sau đó hai người không cùng chung chí hướng, nên đã chia tay. Cô ta bây giờ cũng là một doanh nhân thành đạt ở nước ngoài, hôm nay sẽ về nước.

“Cứ làm theo ý anh đi! Ngày ấn định cho buổi đấu giá tôi sẽ thông báo sau! Kết thúc cuộc họp tại đây!”

Nhã Thần đứng dậy rời khỏi phòng, những người còn lại lập tức đứng dậy cúi đầu chào.



Anh đi về phòng làm việc, vừa ngồi xuống đã nhận điện thoại của một số lạ.

“Alo! Cho hỏi ai vậy?”

“Anh còn nhớ em không?”

Nhã Thần im lặng, trầm ngâm mãi một lúc mới nhận ra, anh cau mày.

“Thi Nguyệt?”

“May quá anh vẫn còn nhớ!”

Nhã Thần không nói gì mà chỉ cười nhàn nhạt. Ngày xưa anh đã từng say sưa bởi giọng nói này, anh còn nghĩ mình đã quên mất cô con gái nhỏ của Hoa gia, ngỡ mình đã tìm được tình yêu mới.

Cho tới một ngày, Thi Nguyệt hẹn anh ra để nói chuyện, cũng là cuộc trò chuyện cuối cùng với tư cách là người từng yêu.

“Em cảm thấy chuyện mà anh sắp làm trong tương lai, vốn dĩ không có khả quan”.

Nhã Thần cười nhạt, hỏi.

“Ý của em, là muốn khuyên anh từ bỏ?”

“Phải”.

Anh khẽ thở dài, biết ngay sẽ có ngày hôm nay. Khi biết anh đi theo con đường nghiên cứu và dò tìm kim cương, Thi Nguyệt đã cho rằng đó là chuyện không thể nào.

“Tại sao?”

Anh chỉ hỏi một câu ngắn gọn. Cô ta ra vẻ không hiểu, cau mày nhìn anh, anh lại tiếp lời.

“Tại sao thay vì ở bên cạnh anh, đồng hành cùng anh trên con đường mà anh đã chọn, thì em lại khuyên anh từ bỏ?”

“Trong khi anh luôn ủng hộ mọi quyết định của em, luôn đứng sau lưng em”.

Thi Nguyệt cụp mắt khẽ thở dài. Ban đầu họ còn có dự tính cho tương lai, nhưng bây giờ có lẽ không thể rồi. Cô ta nhẹ giọng bảo.

“Em không thể đặt niềm tin vào một người không có tương lai được”.

“Em xin lỗi!”

Thi Nguyệt quay lưng rời đi, đó đã mãi trở thành một vết thương lòng đối với anh. Anh đã luôn nhủ lòng mình phải thật cố gắng, cố gắng gấp trăm, ngàn, vạn lần.

May mắn không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng thành công vang dội như bây giờ.



Nhã Thần và Thi Nguyệt đi dạo ở công viên, chiều hoàng hôn gió mát, lưa thưa vài bóng người đạp xe.

“Xin lỗi anh! Vì tất cả!”

Anh biết cô ta đang nhắc về chuyện cũ, đó cũng từng là một quá khứ khó quên. Anh cười nhẹ.

“Không cần đâu, cũng nhờ em mà anh mới có được như ngày hôm nay”.

Thi Nguyệt dừng bước, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng của năm nào, cười hỏi.

“Anh đang mỉa mai em sao?”

“Không. Chỉ là anh thấy, chuyện cũ rồi thì không cần phải nhắc lại đâu”.

Cô ta im lặng, khẽ thở dài. Đứng trước mặt người đàn ông mà mình đã từng từ chối vì sợ thất bại, bây giờ lại thành công thế này, trong lòng Thi Nguyệt chỉ có cảm giác ngượng ngùng khó nói.

Nhã Thần đứng im lặng nhìn xa xăm, cô ta nhìn anh, định đưa tay vuốt lấy những sợi tóc đang bay nhẹ trên trán. Nhưng anh lại lùi bước, ngầm phủ nhận tình cảm mà cô ta muốn thổ lộ một lần nữa.

“Xin lỗi! Anh có việc phải đi rồi!”

Nhã Thần! Có phải anh vẫn còn nhớ chuyện cũ không? Anh vẫn còn cảm thấy tổn thương có phải không? Em biết mình sai rồi, nhưng em sẽ không để mất anh thêm lần nào nữa đâu!

________________________________________________