Bảo Bối Của Tổng Tài Háo Sắc

Chương 3

Gần đây anh vẫn chưa có thêm tung tích gì về Hoa gia, lại càng không nhận ra được rằng thanh mai trúc mã ngày ấy vẫn luôn ở gần mình.

Tối anh lại đến bar, lí do thì là đi chơi cùng đám bạn nhưng thực chất là đến xem Tiểu Hà trình diễn. Nhìn cô ở trên sân khấu, xinh đẹp tự tin rạng ngời, anh ngồi bên dưới không hiểu sao lại bất giác mỉm cười.

Tiểu Hà ở trên sân khấu, vô tình nhìn xuống bắt gặp ánh mắt của anh, hai người chợt ngượng ngùng nhìn nhau, anh vội quay mặt đi nơi khác. Trong lòng anh chợt hỗn độn khó tả. Rốt cuộc cảm giác của anh và cô gái nhỏ năm nào có còn không, mà khi gặp Tiểu Hà lại thấy lạ đến vậy? Giữa anh với Tiểu Hà là gì? Anh và Thi Nguyệt là gì?

“Phục vụ!”

Anh gọi phục vụ đến, nói khẽ vào tai anh ta

“Tôi muốn mời cô DJ Lee đến bàn của tôi!”

Anh ta chạy đến chỗ Tiểu Hà vừa mới xong việc, ban đầu cô còn chần chừ nhưng nghĩ lại anh là một vị khách quý, vẫn nên vì miếng cơm trước đã.

Cô đến ngồi đối diện anh, cộc cằn hỏi.

“Anh gọi tôi làm gì?”

Nhã Thần rót rượu cho cô, cười nói.

“Tâm sự một chút thôi! Làm gì phải căng thẳng”

“Tôi và anh cũng có chuyện để tâm sự nữa à? Anh có biết chỗ này ồn ào không khác gì cái chợ không?”

Anh nhìn xung quanh, người ta chen nhau mà nhảy, hì hét om sòm, quả thật ồn đến chói tai. Nhã Thần suy nghĩ hồi lâu, gật gật đầu rồi nói.

“Vậy tìm gì đó ăn đi!”

Tiểu Hà cau mày.

“Sao cơ?”

“Cô đã ăn gì chưa?”

Cô nhìn anh nghi hoặc lắc đầu.

Thằng cha này, sao đột nhiên lại tốt bụng rủ rê mình đi ăn vậy? Không lẽ anh ta cũng là một tên biếи ŧɦái sao? Nhưng mà…ngụy trang là một tên biếи ŧɦái nhiều tiền thế này, chắc là nhiều người bị lừa lắm nhỉ?

Nhã Thần biết ngay cô là người đa nghi như bà cụ non, lập tức giải thích.

“Tôi cũng chưa ăn, đói rồi. Chỉ là mời đi ăn chung thôi, đừng có nghĩ gì cả! Nhé!”



Nhã Thần đưa Tiểu Hà đi ăn ở quán lề đường, thật sự khiến cô bất ngờ. Ban đầu cô còn nghĩ, một doanh nhân thành đạt thế này, sẽ ăn ở một nhà hàng 5 sao sang chảnh nào đó, dù có là đi cùng một cô DJ đi nữa.

“Nhìn gì nữa? Cô bảo đói mà?”

Đứng trước một gian hàng đồ ăn tươi ngon được tẩm ướp gia vị, Tiểu Hà hoa mắt chóng mặt, thật là đói lắm rồi. Chỉ cần nghĩ đến việc chúng nằm trên vỉ nướng, âm thanh xèo xèo vang lên bên tai. Ôi! Một cảm giác hạnh phúc khó tả.

Vì mới có tiền thưởng nên Tiểu Hà chọn món rất thoả thích, bụng đang đói nên phải lấp đầy trước đã. Nhã Thần không chọn, anh tìm chỗ ngồi rồi chọn nước trước, giao cho cô toàn quyền chọn món.

Trên bàn bia thịt đều đã có đủ, chỉ cần nướng lên là có thể chén ngay.

“Không ngờ anh cũng thích những quán lề đường thế này. Tôi còn nghĩ anh sợ bẩn quần áo cơ”.

Nhã Thần “xì” một tiếng.

“Ngày trước đi học tôi cũng từng ăn như thế mà? Cô nghĩ tôi là con nhà giàu từ trong trứng nước chắc?”

Tiểu Hà chớp chớp mắt ngạc nhiên.

“Không phải thế à?”

Ngày nào mình cũng lên tạp chí, vậy mà cô ấy không biết sao?

“Cô không đọc báo à?”

Cô lắc đầu, sáng sớm mở mắt ra đã đến bar phụ giúp, trưa về nghỉ được một lúc thì tối lại đi làm, cô làm gì có thời gian mà đọc báo. Cô chỉ nghe sơ qua anh trên ti vi anh là một doanh nhân trẻ thành đạt thôi.

Nhã Thần vừa nướng thức ăn vừa tâm sự.

“Ngày trước tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, có một đam mê đặc biệt với kim cương”.

Anh kể về chuyện thời còn đi học, rồi hành trình chinh phục ước mơ của mình. Tiểu Hà ngồi nghe rất chăm chú. Đến đây, anh lại hỏi.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi 20”.

Nhã Thần bỗng nhiên phì cười.

“Thải nào, cứ như trẻ con ấy!”

“Gì? 20 tuổi rồi đấy nhé! Ai trẻ con chứ?”

Anh gắp thức ăn vào bát cho Tiểu Hà, chậm rãi nói.

“Tôi 25 rồi! Gọi một tiếng tiền bối đi!”

Cô bỗng nhiên cười lại anh,làm anh chẳng hiểu gì cả. Anh dừng đũa, cau mày hỏi.

“Gì đấy!”

“Vậy mà người ta gọi bằng chú thì không chịu!”

“Làm gì tới nỗi chú? Gọi là anh!”

Tiểu Hà lè lưỡi không gọi, cô ăn ngon lành mặc kệ anh. Ai bảo cô trẻ con cô cũng không chịu, nhưng rõ ràng đôi khi cô chính là như vậy. Cô nhỏ hơn anh 5 tuổi, nhỏ hơn người ta còn không nhận mình trẻ con thì là gì?

Hai người ăn rất vui vẻ, còn cùng nhau khui bia ra uống. Nhã Thần nhìn Tiểu Hà cầm cả chai bia uống ừng ực mà hốt hoảng.

“Này! Uống kiểu đó dễ say lắm đấy!”

Cô nhìn anh cười rồi xua tay.

“Đừng lo! Ở bar tôi cũng uống như thế mà!”

Và kết quả của việc đó là, cô say sấp mặt, không thấy đường về. Nhã Thần thanh toán xong xuôi rồi dìu cô ra xe. Người cô toàn mùi rượu, hai mắt mơ màng, tay chân múa qua múa lại.

“Tôi chưa có uống…hức… chưa uống xong mà…hức”…

Anh thở dài, cuối cùng cũng đưa cô lên xe được.

Bảo trẻ con thì lại không chịu, ở bar uống rượu nho, ở đây uống bia, giống nhau chỗ nào chứ? Còn cãi mình bảo là không say đâu, giờ thì không biết đường về luôn rồi.

Nhã Thần cẩn thận thắc dây an toàn cho cô, anh vừa khom người lên thắc thì cô bỗng nhiên đưa mặt lên. Hơi bia phả vào mặt anh, môi cô chạm vào gò má anh một cái làm anh giật mình. Anh quay phắt sang nhìn Tiểu Hà đang say mèm.

Chắc không phải là giả vờ say đấy chứ? Không phải, uống nhiều như thế cơ mà?

Ngồi nhìn Tiểu Hà ngủ gật, anh lại cảm thấy cô vừa buồn cười vừa đáng yêu. Trong khoảnh khắc ấy, anh lại cảm thấy cô rất giống thanh mai trúc mã của mình.

Nhã Thần bất giác khom người về phía cô, mặt kề mặt, nhìn cô thật gần. Nhưng sau đó anh lại quay đi nơi khác, còn đưa tay tự vả vào mặt mình.

“Điên thật! Mình định làm gì con gái nhà người ta vậy chứ?”

________________________________________________