“Ai nói bổn vương đang đùa giỡn với ngươi? Bổn vương không nói đùa!”
Câu nói hùng hồn của Vệ Giới khiến Linh Diên hít vào một hơi: “Vương gia, chỉ sợ nô tỳ không rảnh. Ta chỉ xem bệnh cho người ta thôi đã loay hoay không kịp thở rồi, ngươi còn giao cho ta việc như vậy, ngươi chắc đây không phải tiết tấu muốn ta mệt chết chứ?”
“Đó là chuyện của ngươi.”
Người nào đó không có chút lòng đồng tình nào khiến Linh Diên lập tức ngây người: “Không phải chứ, ngươi nghiêm túc đấy hả?”
Vệ Giới lười biếng nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy bổn vương đang đùa giỡn ở chỗ nào?”
“Nhưng, nhưng đó là Hắc Lân vệ của ngươi. Mấy người này, tùy tiện bốc ra một người cũng có thể hạ gục ta, ngươi kêu bọn họ đi theo ta, thế, thế không phải phung phí của trời còn gì?”
“Nhưng bọn họ lại mất dấu ngươi!”
“Đó là vì ta…” Mắt thấy người nào đó định thốt ra, trong đôi mắt nhìn như thờ ơ của Vệ Giới chợt lóe lên một tia sáng.
“Nha đầu nhà ngươi, ta muốn xem xem chừng nào ngươi mới thành thật nói cho ta biết.”
Đáng tiếc, nha đầu kia rất nhạy bén, vào thời khắc mấu chốt vậy mà dừng lại.
“Đó không phải lỗi của bọn họ, đó là do thuật dịch dung của ta quá tốt…”
“Vậy thì dạy cho bọn họ thuật dịch dung chân chính.”
Linh Diên nhíu mày: “Ngươi nói nhẹ nhàng thật, ngươi cho rằng thuật dịch dung dễ học lắm hả?”
“Nếu không dễ học thì càng nên học. Nếu dễ học thì chẳng phải ai ai cũng biết rồi à? Sở dĩ Hắc Lân vệ được gọi là Hắc Lân vệ là vì bọn họ hiếm thấy như lông phượng sừng lân!”
Lời này hình như rất đúng, nhưng tại sao nàng luôn có cảm giác bị tính kế chứ?
“Muốn ta dạy bọn họ cũng được, nhưng ta có một điều kiện.”
Muốn nàng dạy không công? Không có cửa đâu!
“Ngươi nói đi.” Vệ Giới thấy nàng nhận lời, điều kiện gì đó hiển nhiên cũng có thể thương lượng được.
“Tên Quỷ Y giả kia rốt cuộc là ai?” Không ngờ rằng nha đầu này vẫn chưa hết hy vọng, xem ra là kiên quyết muốn biết được.
“Nhất định phải biết à?”
Linh Diên gật đầu, ánh mắt nhìn hắn chăm chú: “Đúng, nhất định phải biết.”
Tuy rằng nàng đã tra được, nhưng nàng thiếu một cơ hội để nói chuyện trực tiếp với hắn. Nếu hắn nói cho nàng biết là tốt nhất, nếu không nói, nàng cũng có cách khiến hắn nói.
Tay phải của Vệ Giới khẽ phất một cái, tất cả mọi người bao gồm Thanh Thần thoáng cái lui ra, trong viện tử lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Hình như ngươi rất chắc chắn Quỷ Y này là giả thì phải?”
“Tất nhiên rồi.”
“Tại sao?”
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết Quỷ Y giả này là ai!”
Ngươi không nói, dựa vào đâu bổn cô nương phải nói cho ngươi biết?
Con lão hồ ly Vệ Giới nhà ngươi gài tỷ quá rồi.
Vốn Linh Diên tưởng rằng Vệ Giới không dễ dàng nói cho nàng biết như vậy, nhưng bất ngờ là hắn thế mà nói cho nàng biết thật.
“Người này ngươi cũng có biết, Thượng Quan Tình Hi, đại tiểu thư Thượng Quan phủ.”
Linh Diên ngây người trong giây lát, biểu cảm phức tạp vừa nhìn đã thấy hết. Vệ Giới híp mắt, trong mắt hiện lên sự hiểu rõ.
“Xem ra ngươi đã sớm biết rồi, chỉ là muốn được ta xác nhận thôi đúng không?”
Linh Diên không tỏ ý kiến, chỉ nhún vai: “Phải, đúng là ta đã biết. Nhưng điều ta tò mò hơn chính là cuối cùng ngươi có quan hệ gì với nàng ta?”
“Muốn biết?”
Linh Diên đảo mắt khinh thường: “Nhảm nhí, không muốn biết thì ta ở đây lãng phí nước bọt với ngươi làm gì?”
“Nói cho ta biết, làm sao ngươi biết nàng ta là giả? Quỷ Y thực sự là ai?”
Hắn nhướng mày, trong giọng nói dần dần có chút lạnh lùng, Linh Diên nghe mà lông mày nhíu lại.
Vốn dĩ nàng chỉ ôm tâm lý may mắn, cảm thấy nam nhân này không thể nghi ngờ tới mình. Nhưng hiện tại xem ra, chẳng những hắn đã nghi ngờ tới nàng mà còn nghi ngờ từ lâu rồi. Thế nên sở dĩ Thượng Quan Tình Hi không dùng thân phận thật mà dùng danh tiếng của Quỷ Y, rất có thể xuất phát từ ý của hắn. Mục đích là để xác định quan hệ của Quỷ Y và nàng.
Lúc nàng dùng thân phận của Phượng Nguyên truy hỏi hắn, hắn cũng dùng giọng điệu như vậy chất vấn quan hệ của nàng và Quỷ Y. Như vậy hiện tại đổi thành Linh Diên, hắn vẫn không buông tha thân phận này. Nếu không phải hắn đã sớm biết giống nàng, muốn xác nhận lại lần nữa thì sao lại phức tạp như vậy?
Nghĩ tới đây, Linh Diên liền nhẹ nhõm. Biết thì sao, không biết thì sao? Dù sao Quỷ Y là nàng, Linh Diên là nàng, Phượng Nguyên cũng là nàng, tóm lại là một mình nàng, chỉ là có thêm mấy thân phận trên thân phận sẵn có mà thôi.
Linh Diên đứng dậy, ánh mắt nhàn nhạt nhìn gương mặt cuồng dã như ma như thần của hắn, thản nhiên cong môi.
“Nếu như ta đã biết Quỷ Y giả này là ai, vậy chủ đề kế tiếp của chúng ta không cần tiếp tục nữa. Ta nhận người của ngươi, về phần khi nào mới có thể dành ra thời gian dạy bọn họ, vậy phải xem thời gian của ta. Điều này ngươi không có ý kiến chứ?”
Vệ Giới hơi nhướng mắt, lông mi thật dài che giấu ý cười trong mắt: “Bổn vương không thành vấn đề, ngươi vui là được.”
Linh Diên không nóng không lạnh liếc mắt nhìn hắn: “Vương gia còn gì cần căn dặn không? Nếu không, nô tỳ xin lui xuống trước.”
Vệ Giới nghe vậy cũng đứng dậy bước tới trước mặt nàng, cúi người, ghé vào bên tai nàng, hạ giọng, dịu dàng như gió xuân phất qua khiến lòng người ấm áp.
“Ái phi, nét mặt của ngươi đã nói cho ta biết đáp án rồi, bổn vương rất hài lòng với biểu hiện của ngươi. Quả nhiên Phượng vương phi chỉ có thể là Linh Diên ngươi, không ai có thể thay thế được!”
Linh Diên hơi nhíu mày, lúc nàng đang suy nghĩ lời này của hắn cuối cùng là khen hay chê, Vệ Giới đã nhếch môi, tâm trạng khá tốt quay người bỏ đi, để lại Linh Diên nhìn bóng lưng của hắn, nửa ngày sau cũng không bình tĩnh nổi.
“Các ngươi nói xem, rốt cuộc hắn có ý gì?”
Lúc Linh Diên đang ngổn ngang trăm mối tơ vò, bỗng dưng Hắc Thuần dần hiện ra từ không gian, tao nhã nằm trên vai nàng, nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng, cạn lời lắc đầu: “Vậy mà cũng không hiểu hả? Thân phận của người bại lộ rồi!”
“Rõ ràng ta chẳng nói gì mà!”
“Người nhìn như không nói gì, thực tế thì sao? Tương đương với ngầm thừa nhận đó chủ nhân của ta ơi!”
Chẳng biết Bạch Tra cũng đã xông ra từ bao giờ, nhìn bộ dạng đờ đẫn ngốc nghếch của Linh Diên, hai đứa bọn nó đều cạn lời đỡ trán.
Nếu nàng muốn bác bỏ thì làm ngay lúc đó là được, nhưng nàng lại chẳng nói lời nào. Theo trí thông minh của Vệ Giới, sao lại không hiểu, không nhìn ra ý gián tiếp trong lời nói của nàng?
Sau khi Linh Diên ngẫm lại thì sống lưng phát lạnh, quai hàm thoáng cái bạnh ra: “Nam nhân gian xảo này, ta lại bị lừa rồi, a a!”
Linh Diên ấm ức, hận không thể đào cái hang chui vào. Nàng nhìn hai linh sủng một trái một phải của mình, vô cùng phiền muộn là hỏi:
“Cũng may hắn chỉ biết quan hệ của Linh Diên và Quỷ Y, quan hệ còn lại vẫn chưa bị bại lộ!”
Câu tự an ủi của Linh Diên lập tức khiến hai linh sủng che mắt, không đành lòng nhìn thẳng. Đã gặp người ngu, nhưng chưa từng gặp ai ngu như chủ nhân của mình!
Còn chưa bị bại lộ hả? Đêm qua cái gì nên lộ người đã lộ hết rồi được không?
Ban nãy người ta cũng không trông chờ người có thể nói ra cái gì, nhưng biểu cảm của người chân thật như vậy, cho dù người ta muốn bỏ qua, chỉ e là không thể đúng không?
Rõ ràng có thể phủ nhận, người lại lựa chọn trốn tránh, trốn tránh nghĩa là gì, kẻ đần cũng hiểu được không?
Hơn nữa bất kể là Linh Diên hay Phượng Nguyên, hoặc là Quỷ Y, chẳng phải đều là một mình người ư? Người có gì mà không tiện nói chứ?
Hai linh sủng căn bản không hiểu sự phức tạp của thế giới loài người, có đôi khi che giấu một thân phận rất có thể trở thành át chủ bài để đánh bất ngờ mà chiến thắng. Nhưng rất đáng tiếc, so với Vệ Giới, Linh Diên vẫn còn non hơn một chút.
Bây giờ có thể nói nàng đã chẳng còn bí mật gì trước mặt hắn rồi.
Đương nhiên, đó không phải chuyện một hai câu có thể bù đắp.
Dù sao quả hôm nay cũng là do từng chuyện lại từng chuyện xảy ra kết ra. Nếu không, chỉ có một chuyện không đủ để đối phương nắm được cán.
Tất cả những sơ hở đều bị bại lộ trong lúc vô tình. Ví dụ như Phượng Nguyên và Viên Viên ban đầu ở Tứ Phương Thịnh Viên. Ví dụ như Linh Diên và Tô Ngu trên đường đến Bất Dạ thành. Lại ví dụ như lão thái thái đồ đen xuất hiện sau này ở Phượng Trì sơn trang, vân vân và vân vân. Chính vì có tiền căn của những việc đó nên mới có kết quả hôm nay.
Số phận, kỳ thật đã được định sẵn từ lâu rồi.
Về phần câu nói cuối cùng của Vệ Giới có ý cực kỳ sâu xa.
“Này, cái gì gọi là ta mới hoàn toàn xứng với vị trí Phượng vương phi? Cái gì gọi là ta không thể nào thay thế được, này, lời này lại có ý gì?”
Hắc Thuần thật hận không thể một tát đập nàng cho tỉnh: “Còn ý gì được nữa? Ý cả người ta là nghĩa trên mặt chữ đấy, người cảm thấy trên thế gian này trừ Phượng Nguyên người, Linh Diên người, Quỷ Y người, còn ai có thể xứng đôi với Phượng vương người ta?”
Linh Diên: …
Đệch, có phải thằng nhãi này tự phụ quá rồi không? Có biết xấu hổ không hả, cuối cùng là khen nàng hay là tâng bốc chính hắn?
Bây giờ nàng đã hiểu không hợp tình người cái gì, thâm sâu khó lường cái gì, tích chữ như vàng cái gì, tất cả đều là đánh rắm. Thằng nhãi này là một tên khốn kiếp hèn hạ vô sỉ cộng thêm tự phụ tự luyến tự cho là đúng!
Đáng thương cho nàng bị bán đi còn kiếm tiền giúp người ta!
Trí thông minh này, cả chính nàng cũng lo lắng cho bản thân. Hu hu hu, Vệ Giới, tên khốn nạn, lão nương sẽ vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi!
Linh Diên xoa trái tim tan nát trở về Đào Nhiên cư, đang định để cho mấy tỳ nữ xinh đẹp lại săn sóc của mình “vuốt lông”, không ngờ rằng lúc này lại có người tới tìm.
Hạ Vân Hà?
Linh Diên chớp mắt mấy cái, chợt vỗ đùi: “A, nàng ta, không phải nàng ta là, là…”
Trắc phi mới của nam nhân chết tiệt kia sao?
Mụ nội nó, nàng chỉ lo cãi cọ với hắn, thế mà quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Ghê tởm nhất là nam nhân này còn không thèm để lộ cho nàng biết chút nào, hắn xem thường nàng bao nhiêu đây?
An Huệ – sứ giả hòa bình thận trọng nhìn nàng: “Có lẽ là vương gia bất cẩn quên mất chăng?”
“Chuyện quan trọng như vậy sao có thể quên được?” An Na liếc mắt khinh thường, xem ra rất có ý kiến với Vệ Giới.
Đồ ngốc An Ny suy nghĩ càng kỳ lạ hơn: “Có lẽ vương gia cảm thấy chuyện này căn bản không đáng nhắc tới chăng?”
An Nhiên bĩu môi: “Thánh chỉ cũng đã hạ rồi, vương phi lại là người cuối cùng biết, ngươi cảm thấy chuyện này có thể không đáng nhắc tới ư?”
“Vậy vương phi, người có gặp nàng ta hay không?”
Từ khi Linh Diên đến Đào Nhiên cư ở, Hạ Vân Hà này đã tới nhiều lần nhưng đều không được gặp, hôm nay tất nhiên là thấy chủ tử nhà bọn họ đã về, nếu không sao có thể tới đúng lúc như vậy?
Linh Diên nhíu mày: “Trắc phi cũng là phi đúng không, vương gia nhà chúng ta không định cử hành nghi thức gì cho nàng ta à?”
Theo nàng biết, trắc phi cao hơn thϊếp, thậm chí là quý thϊếp mấy bậc, tuy rằng không thể vào từ cửa chính của vương phủ nhưng dù gì cũng sẽ có một nghi thức, dù sao nàng ta là được thánh chỉ tứ hôn! Nhưng bên phía Vệ Giới còn không nói với nàng một lời, càng ấm ức là chuyện này nàng còn biết được từ trong miệng Tô Ngu. Chỉ nghĩ thôi đã khiến nàng tức giận, bây giờ nữ nhân này còn canh ở cửa, giống như nàng không gặp nàng ta là ấm ức lắm vậy.
Linh Diên bực bội vẫy tay: “Hôm nay tâm trạng ta rất tệ.”
Chịu ấm ức ở chỗ Vệ Giới còn chưa được xoa dịu lại, bây giờ còn có một kẻ gây sự vô cớ tới, nàng không có tâm trạng đối phó.
Đặc biệt thái độ của Vệ Giới cũng không rõ, nàng không muốn giành nổi bật của người ta vào lúc này.
“Kêu nàng ta đi đi, cứ nói ta lên đường cả đêm, mệt chết đi được, chờ khi nào rảnh rồi gặp.”
Nhưng An Huệ lại có chút lo lắng: “Vương phi, lý do này chúng ta đã dùng rất nhiều lần rồi, còn dùng nữa e rằng có chút không hợp tình hợp lý. Nếu bên phía vương gia không tỏ thái độ, vậy người cứ dựa theo quy củ bình thường là được. Chỉ là một trắc phi thôi, dù gì cũng không thể vượt qua được người đúng không? Trong vương phủ này chỉ có người và nàng, nếu chúng ta cứ không gặp mãi, không biết đám người nhìn hướng gió mà làm việc sẽ bàn tán người thế nào nữa?”
Vương phi nhà bọn họ còn nhỏ, lại thường xuyên biến mất, việc bếp núc trong phủ giao toàn quyền cho quản gia Lam Dục, bản thân nàng thì làm trưởng quầy phủi tay. Chuyện này cho thấy vương phi nhà bọn họ rất biết tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất và biết tìm người giúp đỡ mình. Dù sao Lam Dục quản tiền viện cũng là quản, hậu viện cũng là quản, vậy thì giao hết cho hắn ta cũng không có gì không ổn.
Tóm lại Phượng vương phủ của bọn họ chỉ có một nữ quyến là vương phi, cũng không có gì để quản.
Người không biết sẽ cảm thấy vương phi nhà bọn họ còn nhỏ tuổi, không có tác dụng, không có quyền lên tiếng, càng không biết quản lý vương phủ. Xem đó, việc bếp núc của vương phủ còn rơi vào tay một đại nam nhân. Bây giờ trắc phi vào cửa, nếu vẫn còn như vậy, chỉ sợ hậu viện Phượng vương phủ sẽ là chuyện cười lớn ở kinh thành. Quản gia như Lam Dục ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị nước bọt nhấn chìm.
Một đại nam nhân quản lý hậu viện, chuyện này vốn đã đủ hiếm thấy rồi. Trước kia có mình vương phi thì thôi, bây giờ không phải chỉ có nàng, quyền quản lý hậu viện này dù sao cũng phải giao cho người thích hợp đúng không?
Sau khi hiểu ra điều này, Linh Diên liềm hậm hực. Mẹ nó, xem ra hôm nay nàng bắt buộc phải gặp nữ nhân này rồi.
“Chẳng những người phải gặp nàng ta mà còn phải nắm quyền quản gia trong tay mình. Bây giờ đã là mười tám tháng bảy rồi, chưa tới một tháng nữa chính là mười lăm tháng tám, đến lúc đó người còn phải vào cung. Vương phi, còn rất nhiều chuyện quan trọng!”
Lời nhắc nhở này thật sự đã khiến Linh Diên cảm thấy áp lực. Lúc trước toàn bộ lực chú ý của nàng đều dồn vào Đỗ Ẩn, hơn nữa Vệ Giới còn bị Vệ Du Sâm đặc biệt xa lánh. Bây giờ thì khác, Đỗ Ẩn khỏe lên, Vệ Giới cũng đã lên triều hạ triều bình thường, thậm chí vị hoàng đế kia còn không ngại lớn chuyện mà chỉ một trắc phi cho Vệ Giới, chuyện này rõ ràng là muốn khiến nàng cảm thấy ấm ức mà. Nếu nàng còn giống như trước đây, chẳng phải tên hoàng đế này càng gây thêm chuyện cho nàng sao?
Vốn dĩ chỉ nàng cho Vệ Giới là để làm khó hắn, ai ngờ kẻ xấu xí là nàng còn có bản lĩnh như vậy, bây giờ chẳng những trợ giúp cho Vệ Giới mà còn hung hăng vả vào mặt hắn ta. Từ trước đến nay Vệ Du Sâm là kẻ thù dai, bây giờ hắn ta đang nghĩ lại cách lấy lại danh dự cũng không phải không thể.
“Vậy thì cho nàng ta vào đi.”
Không phải là gặp thϊếp thôi sao? Vệ Giới người ta cũng đã nói, nàng hoàn toàn xứng đáng với vị trí Phượng vương phi, ai có thể vượt qua được nàng chứ?
Hửm? Khoan, khoan đã, ý của những lời này không phải là nói cho nàng biết nàng căn bản không cần lo lắng về Hạ Vân Hà này ư? Bởi vì nàng mới là nữ chủ nhân của Phượng vương phủ.
Khóe miệng Linh Diên giật giật, khóe mắt cũng giật giật theo. Đệch, Vệ Giới này nói chuyện có phải cao thâm khó lường quá rồi không?
Đáng thương nàng chỉ số thông minh rõ ràng không online, vòng một lúc lâu như vậy mới hiểu ra.
Thật muốn dùng thủ đoạn âm hiểm để xiên chết hắn! Bà nó, quá thiếu đạo đức mà!
Lúc Linh Diên đang tức tới nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên An Huệ giật giật tay áo của nàng, nàng chợt hoàn hồn lại.
Chẳng mấy chốc một tiểu mỹ nhân yêu kiều được nha hoàn dìu đỡ, chậm rãi nhấc gót sen bước vào.
Bộ dạng dễ bảo và thận trọng kia rất có tư thái của bạch liên hoa, Linh Diên nhìn mà lòng đầy chán ghét.
Chỉ thấy nàng ta quỳ xuống trước mặt nàng với vẻ mặt rất khiêm tốn, thái độ vừa cẩn thận vừa ung dung bưng chén trà nha hoàn dâng lên, nâng cao hơn đỉnh đầu: “Thϊếp thân Hạ thị bái kiến vương phi nương nương, vương phi nương nương vạn phúc kim an, mời nương nương dùng trà.”
Linh Diên nhận chén trà, liếc nhìn An Huệ bên cạnh. An Huệ lập tức dâng lễ vật vừa tiện tay chuẩn bị lên, là một cây trâm ngọc bích đính trân châu hình hoa hải đường xanh, là đồ cưới lúc trước Ly Hồng Đào cho nàng. Nó không quá quý giá nhưng cũng không phải thứ loại người như Hạ Vân Hà có thể mua được, vừa khéo phù hợp với thân phận của nàng ta.
Dù sao trang sức hoàng đế nước Mị và Vệ Giới tặng nàng đều phù hợp với thân phận của nàng, một trắc phi như nàng ta không mang nổi. Về phần đồ cưới Linh gia trang cho nàng, không có cái nào là không phải chọn kỹ lựa khéo, lấy ra thưởng cho nàng ta, nàng thật sự không nỡ.
Hoàng đế nước Mị kiếm thể diện rất tốt, dù sao cũng là đại diện cho hoàng thất, đồ cưới sẽ không quá kém. Duy chỉ có Ly Hồng Đào đúng là không phụ thanh danh phụ thân cặn bã của ông ta, đồ cưới sắp xếp đủ loại, bừa bãi lộn xộn thì thôi đi, mấy món trang sức kia căn bản không thích hợp với nàng, hơn nữa chất lượng cũng chỉ thuộc hàng thượng thừa, không tính là hiếm có, càng không quá tinh xảo, tất cả đều được nàng giữ lại để thưởng cho người khác.
“Được rồi, ngươi đứng lên đi, ngồi đi.” Linh Diên tùy ý nhấp ngụm trà nàng ta đưa tới, tỏ vẻ cho có rồi đặt sang một bên.
Người trước mắt mặc một bộ váy màu anh đào, làn da trắng ngần, được váy áo đẹp đẽ tôn lên càng có vẻ hồng hào mịn màng, giống như một mảnh ngọc đẹp, khiến người ta không sao dời mắt nổi. Hôm nay nàng ta còn thoa chút phấn mỏng, mái tóc dài đen nhánh được búi thành một búi tóc thanh lịch tao nhã, dùng trâm cài đơn giản tinh tế điểm tô, thoạt nhìn thanh tao mà phiêu dật. Tuy rằng cơ thể trông hơi yếu ớt, nhưng cách ăn mặc toàn thân lại không thua tiểu thư khuê các kinh thành chút nào, rất có phong phạm của danh môn thục viện.
Sau khi so sánh bản thân với nàng ta, bộ dạng vừa béo vừa đen của nàng thật sự xứng với cái danh người xấu xí.
“Tạ ơn vương phi nương nương.” Xem kìa, cả giọng nói cũng uyển chuyển êm tai như tiếng chim oanh.
Nhưng Linh Diên lại lơ đễnh giật giật môi. Mỹ nhân thì nàng đã gặp nhiều rồi, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng nhiều, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Điểm khác biệt duy nhất của nàng ta với người khác có lẽ là nàng ta mang danh trắc phi của Vệ Giới.
“Không biết hôm nay Hạ trắc phi tới đây là có chuyện gì?”
Hạ Vân Hà hơi sững sờ, thuận thế ngẩng đầu lên, cũng vì động tác này mà nàng ta đã nhìn rõ cuối cùng Phượng vương phi trong lời đồn có dáng vẻ ra sao.
Nàng ta còn nhớ lần trước đứng nhìn từ xa, tuy khoảng cách xa nhưng hình tượng của Linh Diên đã in sâu vào đầu nàng ta, bây giờ quan sát gần như vậy càng khiến đồng tử nàng ta đột nhiên giãn ra.
Cũng may trước đó nàng ta đã chuẩn bị tâm lý nên chớp mắt cứng đờ hôm nay nhanh chóng bình thường trở lại.
Phượng vương phi này thật sự hệt như lời đồn, vừa mập vừa đen, lại còn mặc váy đen, nhìn tổng thể giống như một cục than đen xấu xí. Bộ dạng như vậy, sao vương gia có thể nhìn nàng nhiều thêm một cái?
Trời ạ, thân là nữ nhân mà nàng ta còn không chịu nổi, huống chi là nam nhân bình thường?
Cho dù là ai nhìn thấy bộ dạng này cũng không nhịn được buồn nôn và chán ghét đúng không?
Đáng tiếc, ấn tượng của Hạ Vân Hà với vị Phượng vương phi này chỉ ở chỗ còn nhỏ tuổi, tướng mạo hơi xấu xí, y thuật tốt một chút. Nàng ta căn bản không biết Linh Diên có thể đi được tới ngày hôm nay không phải dựa vào hình tượng và thanh danh bên ngoài.
Giống như bây giờ vậy, nàng ta cho là mình đã giấu nét mặt rất tốt, hoàn toàn không ngờ rằng đã có người sớm thu nét mặt và động tác của nàng ta vào mắt.