Kim Cương (Toản Thạch)

Chương 8

Hồng quả nhỏ vì bị hắn vê nắn mà biến thành hòn đá nhỏ, Nghiêm Thận Độc hù dọa cậu một chút liền lập tức nhận ra có gì không thích hợp.

Hắn nhìn quét bên trong xe một lần, dành ra một bàn tay kéo cửa sổ xe xuống một chút.

Gió mát từ từ thổi vào, làm không gian nhỏ hẹp hít thở không thông này thông thoáng hơn không ít.

Thiếu niên xinh đẹp vừa mới định nhe ra răng nanh chuẩn bị hạ miệng thì bị gió thổi qua khiến cả người cậu ngơ ngác, sau khi vượt qua được nổi sợ bị giam cầm trong không gian hẹp thì thấy rõ người trước mắt là ai liền nhận sai.

“Sai, sai rồi” lòng bàn tay người bị uy hϊếp như bị nhéo khi nhẹ khi nặng, ánh mắt cậu trốn tránh, ê a nói ra lời xin lỗi.

Nghiêm Thận Độc dù bận vẫn ung dung thưởng thức biểu hiện đáng yêu của người trong lòng, xem đủ rồi mới tiếp tục mạnh mẽ hoạt động cái tay đang tìm tòi ở giữa chân cậu.

“Ngoan, không sợ,” cảm nhận được người trong lòng ngực lại bắt đầu bất an mà giãy giụa, hắn đặt nụ hôn tinh mịn xuống cái trán thấm đầy mồ hôi của cậu để trấn an, “Đây không phải trừng phạt, là khen thưởng.”

“Lão công sẽ làm cho bảo bảo thoải mái, tới, kêu một tiếng lão công.” Bàn tay nóng bỏng hoàn toàn phủ lên đáy chậu, ngón tay khúc khởi từng tấc từng tấc moi đào, tìm hạt đậu nhô lên.

“Não, não công” cậu mơ mơ màng màng phát ra tiếng gọi mang theo giọng mũi ủy khuất, đọc lên câu chữ mơ hồ.

Nghiêm Thận Độc thấy cậu nghe lời mà gọi một tiếng, chỉ cảm thấy chỗ mềm mại nhất trong lòng mình bị hung hăng xoa nhẹ một chút, động tác tay ở dưới thoáng chốc mất khống chế mà dùng sức hướng lên trên một chút.

“Ô! Không, không, nóng.” Nhiệt độ của bàn tay thông qua hành động đυ.ng chạm da thịt mà truyền nhiệt, như là muốn làm ấm chỗ riêng tư kia cho bảo bảo.

“Tìm được rồi.” Ngón tay mạnh mẽ moi đào liền nhanh chóng cảm giác được khe thịt nhô ra.

Lần trước không có nhìn kỹ âm huyệt non mềm của cậu, hiện tại xoa nắn âm đế mới phát hiện hạt đậu* khi cứng lên treo ở bên ngoài huyệt. Âm huyệt như này được cho là da^ʍ nhất rất dễ đạt được kɧoáı ©ảʍ, được coi là vưu vật (người ưu tú, của lạ quý hiếm), bởi vì cách qυầи ɭóŧ nên chỉ có thể xoa tiểu trân châu*, tuy không tiến sâu vào nhưng đều có thể trực tiếp khiến cậu cao trào.

*Hạt đậu và tiểu trân châu đều là ám chỉ âʍ ѵậŧ, hạt nhỏ nằm trên lỗ niệu đạo trong bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ (lên GG để có thể nhìn hình và dễ hiểu @@), thường thì khi làʍ t̠ìиɦ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt này để đạt nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn.

Hắn dùng lòng bàn tay ấm áp khóa trụ lại hạt đậu kia, nhìn cậu bề ngoài ngây thơ hoàn toàn trái ngược với tiểu huyệt dâʍ đãиɠ bên dưới, ngón tay được bọc vải thô tiếp xúc khe thịt, rất nhanh liền cảm giác được một cổ ướt nóng khuếch tán từ vải dệt ra tay.

“A a ngứa, ngứa” cậu không hiểu mình bị người ta dùng ngón tay đâm rút chỗ nhạy cảm, chỉ thành thật nói ra cảm thụ của thân thể.

Động tác trên tay Nghiêm Thận Độc ngưng một lúc, âm đế vì bị hắn dâʍ ɭσạи mà sưng to rung động, “Tiểu An nói cái gì?” Khi hắn nghe cậu đơn thuần nói ra lời đầy tìиɧ ɖu͙© kia, hô hấp của hắn cơ hồ liền trở nên thô nặng và dồn dập trong nháy mắt, “Chỗ nào ngứa? Chỗ nào?”

“Đi tiểu, ngứa” Ngứa do không được xoa nắn để thư giải, cậu không hiểu vì sao vừa rồi hắn làm ra hành động khiến cậu ngứa mà hiện tại lại không làm gì, thế là chịu không được mà vặn vẹo thân thể để âm huyệt cọ ngón tay hắn.

“Đi tiểu? Chỗ đó gọi là âm huyệt, bảo bảo biết chưa? Là âm huyệt, lão công trước tiên dùng tay moi cho em, về sau liền dùng thứ khác cắm vào giải ngứa cho Tiểu An được không?” Động tác trên tay dần dần nhanh hơn, vân, vê, nghiền, ép, xoa, tất cả những thủ pháp đùa bỡn âm đế mà trước kia hắn “tự thân tìm tòi trong sách báo” liền nhanh chóng thực hiện một cách thành thục.

“Ưm a a” không biết cuối cùng là cậu vì hiểu rõ mà thẹn thùng hay là muốn tránh né kɧoáı ©ảʍ xa lạ, cậu nghiêng đầu đem mặt vùi vào trong lòng ngực hắn, cả người vì âm đế cao trào mà run rẩy không thôi, nữ huyệt run lên phun ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, dính nhớp mà lại mang theo vài vệt máu, âm đế suy yếu trơn trượt cùng âʍ ѵậŧ xụi lơ được bọc trong lớp vải cotton thô, hắn cũng không vững vàng ngồi yên mà tiếp tục cọ xát trên dưới, kéo dài kɧoáı ©ảʍ lần đầu tiên cao trào cho cậu.

“Thoải mái sao?” Hắn rút cái tay đang bị cặp đùi xoắn chặt ra, đặt tay lên mông cậu, kéo người về hướng trong lòng ngực mình, cúi đầu xuống nhìn gương mặt sau khi cao trào của cậu.

“Như thế nào lại chảy nước miếng.” Nước dãi chảy xuống từ khóe miệng cậu, để lại một vệt nước dài. Tuy hắn nói với giọng phê bình, nhưng lại mang theo âm cười, phảng phất như nhớ tới hồi ức đáng giá nào đó lúc còn bé.

Nghiêm Thận Độc liếʍ sạch khuôn mặt nhỏ cùng vệt nước miếng vừa mới chảy ra, xe hơi liền chậm rãi dừng.

Thế là hắn sửa sang lại quần áo vuốt phẳng hết tất cả các nếp nhăn, lại nhẹ quát yêu cậu mập, thế nhưng tay chuyển xuống chỗ chân cong làm ra tư thế bế người (như bế em bé), tâm tình sung sướиɠ mà nói: “Cùng lão công về nhà.”

Khi Nghiêm lão tam đứng ở hành lang chờ đến chân sắp tê rần, cuối cùng cũng có người đi tới nói ông có thể đi đến phòng khách gặp tiểu thiếu gia.

Hắn ôm theo túi vải đen, khẩn trương mà dùng bàn tay thô kệch vuốt ve túi vải.

Bởi vì là đồ vật Nghiêm thiếu gia muốn, nên ngay cả đến cái túi đựng đồ ông cũng chọn túi bố có chất liệu vải tốt nhất, ông xem nó như bảo bối mà vuốt, như là đang sờ vào thứ có thể giúp mình đi vào Nghiêm gia trong tương lai.

“Muốn, muốn!” Mới vừa bước nửa chân vào, liền nghe được giọng nói mang theo thanh âm non nớt truyền đến từ trên sô pha kiểu Tây ở phía trước.

“A ——” Nghiêm lão tam còn chưa kịp suy đoán giọng nói này là của ai, liền nghe được thanh âm lạnh lẽo như ngọc thạch quen thuộc vang lên: “Đương nhiên sẽ cho Tiểu An, Tiểu An chỉ cần nghe lời, về sau sẽ được ăn nó, hiểu chưa?”

Nghiêm lão tam nghe được câu nói dỗ dành này thì thiếu chút nữa vấp té, vừa nhấc đầu lên, thì thấy trên sô pha kiểu Tây có hai người đang ngồi, là Nghiêm thiếu gia cùng một người ông chưa bao giờ gặp qua.

Nhìn dáng vẻ, hẳn là con trai, nhưng mà là nam thiếu niên, lại lớn lên quá mức xinh đẹp. Cậu lúc này đang cầm muỗng nhỏ múc từng muỗng “bánh lạnh Tây Dương” ăn vào miệng, vừa ăn còn vừa vui vẻ đá cẳng chân trước sau. Có lẽ là vì ăn quá nhanh, hai bên gương mặt cậu đều dính vài mảnh vụn nhỏ.

Nhưng cho dù cậu làm ra hành động ấu trĩ không hợp tuổi tác như vậy, trên gương mặt xinh đẹp vô song kia vẫn là vẻ ngây thơ.

“Đát.” Dép lê (mang trong nhà) cuối cùng cũng không chịu đựng được hành động đong đưa chân quá mạnh, rớt ở trên sàn gạch phát ra tiếng vang.

Nghiêm Thận Độc quỳ thân xuống, nhặt đôi dép lê lên, nắm lấy đôi chân trắng nõn mang dép vào cho cậu.

“Chó, chó lớn~” Diêu Bình An thích đồ ngọt, dù ăn tới mức chảy đầy thạch trái cây lên người những vẫn vui vẻ lâng lâng, nhìn người trước mặt vì cậu mà cúi đầu thấp hèn, cậu vươn cái tay dính đầy nước trái cây sờ sờ cái đầu đang cúi xuống của Nghiêm Thận Độc.

Cậu chỉ là chơi vui, cũng không biết động tác đơn giản này của mình ở trong mắt người ngoài có bao nhiêu kinh tâm hãi cốt.

“Ừm, anh là chó của em.” Nghiêm Thận Độc cũng chỉ bình đạm trả lời cậu, bình đạm đến giống như chỉ thừa nhận chuyện “Trái đất quay xung quanh mặt trời” vậy, căn bản là không thèm để ý tóc mình có dính nước hay không.

Nghiêm lão tam ở một bên nhìn thấy Nghiêm thiếu gia uốn gối rồi nói ra một câu như thế, tay ông mềm nhũn, hoảng sợ đến thiếu chút nữa không cầm chắc cái túi trong tay.

Mà lúc này, Nghiêm Thận Độc cuối cùng cũng chú ý tới ông đang đứng chờ ở một bên.

“Đem đồ vật để ở đó rồi lui ra đi.”

“Vâng, vâng.”

Nghiêm lão tam nghe xong giọng nói thanh lãnh kia, vội vàng chùi mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên trán rồi đi về phía trước, đem túi đặt ở trên bàn thủy tinh nhỏ, sau đó liền cúi đầu khom lưng lui về phía sau tông cửa xông ra, làm gì còn nhớ rõ mới đầu chính mình muốn xuất hiện nhiều trước mặt thiếu gia để xoát độ tồn tại nữa.

- Hết chương 8-