Hứa Khả Khả nhìn thần sắc lấy lòng trên mặt hiệu trường, thu liễm ý cười, trong mắt có chút lạnh nhạt.
Nếu là trước đó, cô nhất định sẽ mềm lòng, cảm thấy người hiệu trưởng này cũng không dễ dàng gì, đối những kẻ quyền thế kia cũng không có cách nào.
Nhưng hiện tại không giống.
Nhận biết của cô đã thay đổi, không còn mềm lòng cô tri giống lúc trước nữa.
Nếu không phải hiệu trưởng thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ sao có thể phách lối tùy ý làm bậy được.
Nếu không phải hiệu trưởng ngầm đồng ý, bọn họ sao có thể không chút nào che giấu mà khi dễ em trai cô như vậy!
Chỉ cần ông ta đứng ra nói một câu, em trai của cô cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy!
Hứa Khả Khả thần sắc lạnh nhạt, rõ ràng không nguyện ý, mím chặt môi nói:
"Nếu hiệu trưởng khó xử như thế thì nói với Tô tiểu thư đi."
Nói xong câu đó, Hứa Khả Khả kéo tay Hứa Dương đi ra khỏi phòng giám sát, trước khi ra khỏi cửa còn để lại một câu:
"A, đúng rồi. Đừng quên còn phải cho em trai của tôi một câu trả lời!"
Sau đó mặc kệ hiệu trưởng như thế nào, trực tiếp rời đi.
Hứa Dương thở dài một hơi, lặng lẽ đánh giá Hứa Khả Khả, hoài nghi Hứa Khả Khả có phải là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì không.
Hứa Khả Khả nhìn thấy Hứa Dương liếc trộm mình, có chút buồn cười:
"Nhìn chị làm gì?"
Hứa Dương bởi vì nhìn lén bị bắt được, có chút cười cười xấu hổ:
"Cảm giác hôm nay hình như chị không giống lắm."
Hứa Khả Khả nhíu mày, tò mò hỏi:
"Nơi nào không giống?"
Hứa Dương trầm tư một hồi:
"Trước kia chị sẽ không quả quyết như thế, nhất định sẽ tha thứ cho hiệu trưởng, nhưng bây giờ..."
Hứa Khả Khả buồn cười, đáy mắt tràn đầy nghiêm túc, vỗ vỗ vai Hứa Dương:
"Yên tâm, sau này chị sẽ không còn giống như trước kia. Chẳng lẽ chị hiện tại không tốt sao?"
Hứa Dương nhẹ gật đầu, cười ngây ngô nói:. Ngôn Tình Sắc
"Chị như bây giờ tốt hơn trước kia nhiều."
Nghe Hứa Dương nói vậy, Hứa Khả Khả cong khóe miệng.
Về sau, cô sẽ càng ngày càng tốt!
Hiệu trưởng đứng ở trong phòng giám sát, thần sắc bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định muốn trả thù gì cả.
Bởi vì, hiệu trưởng là một người rất sắc bén, biết là có oán hận cũng vô dụng.
Nhìn một Tô Gia như vậy, khiến cho ông ta ngay cả lòng trả thù cũng không có.
Chênh lệch quá lớn, căn bản không có bất kỳ khả năng siêu việt nào, cho nên vì sao còn muốn lãng phí nhiều thời gian để làm trò vô ích?
Trở lại văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng lấy lòng cười với Nhiễm Bạch, cam đoan:
"Tô tiểu thư. Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ cho cô một câu trả lời thoả đáng!"
Nhiễm Bạch hững hờ ừ một tiếng, đôi mắt đẹp giương lên:
"Đã xử lý xong rồi?"
Hứa Khả Khả nhẹ gật đầu, cô biết, chuyến này có Tô tiểu thư, hiệu trưởng nhất định sẽ cho bọn họ một câu trả lời, mà sau này em trai cô ở trường học nhất định sẽ có đãi ngộ không tệ!
Mà cô cũng không muốn truy đuổi cái gì, dù sao cô không có thực lực gì cả, huyên náo quá cứng đối với cả hai bên đều không tốt.
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm:
"Vậy đi thôi."
Lúc này, Lý cha gấp, cười cười lấy lòng Nhiễm Bạch, trên mặt mang nịnh nọt:
"Tô tiểu thư, cô xem, tên nghịch tử này đã bị trừng phạt rồi, vậy... Lý thị..."
Nhiễm Bạch cong cong khóe môi, mặt mày mỉm cười, thanh âm tùy ý mà lười biếng:
"Ông có biết, người bình thường đắc tội tôi sẽ như thế nào không?"
Lý cha lắc đầu, trong lòng bồn chồn.
"Ai nha, kỳ thật là bởi vì bọn hắn chơi quá đà cho nên bọn hắn đều đi xuống âm phủ hết rồi."
Khẩu khí tiếc hận, khuôn mặt thất vọng, phảng phất không biết mình nói lời nói cực kỳ kinh người.