Nhân Thiết Không Thể Băng

Chương 24: Công viên giải trí (6)

Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn ngủi, công cụ hình người hoàn toàn không đi được nữa, nó như một đống bùn nhão, không nâng nổi người.

Cố Hề Lịch quyết định mặc kệ nó, xoay người kêu Bạch Hạo Vũ nhanh đứng lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đây là lần nghỉ ngơi cuối cùng, trước khi rời khỏi nhà ma chúng ta không thể dừng lại nữa.”

Không ai biết lộ trình phía trước còn bao xa, càng nghỉ ngơi càng không đi nổi. Cố chống đỡ thì không cảm thấy mệt bao nhiêu, nếu dừng lại cảm giác hai chân như bị rót chì, lúc muốn đứng lên lại không nhấc nổi khí lực.

Bạch Hạo Vũ đương nhiên biết đạo lý ở chỗ này càng lâu càng nguy hiểm, bèn cắn răng đuổi theo Cố Hề Lịch.

“Trước khi chưa tiến vào Khu Xâm Thực, cậu sống không tồi đi?”

Bạch Hạo Vũ đột nhiên nghe được đại lão đặt câu hỏi, theo bản năng “Ừ” một tiếng, lại tò mò hỏi: “Chuyện này ngài cũng có thể tính ra đươc?”

“Cái này còn phải tính sao? Tôi nhìn ra được,” Cố Hề Lịch cười nhạo: “Cậu cho rằng năng lực thiên phú có thể sử dụng tùy tiện sao? Năng lực thiên phú của cậu là kỹ năng bị động, không hạn chế số lần. Của tôi thì không được, có hạn chế số lần, không thể tùy tiện dùng.”

Bạch Hạo Vũ đã quen với cách nói chuyện của đại lão, không cảm thấy mình bị DISS, thậm chí cảm thấy đại lão muốn trò chuyện với cậu, liền vui vẻ kể chuyện của mình.

“Kỳ thật ngẫm lại còn khá truyền kỳ, em là một cô nhi,” Bạch Hạo Vũ biết ở mạt thế cô nhi không quá hiếm lạ, thậm chí trước tận thế cũng không có gì lạ, Mười quyển sách trên web thì hết năm quyển có vai chính là cô nhi, chỗ truyền kỳ chính là ở phía sau: “Em được một con hổ nuôi dưỡng đến khi được ba tuổi mới trở lại xã hội loài người.”

Thiên phú một người đạt được nhất định phải liên quan đến những gì đã trải qua trước đây của người đó, có lẽ thiên phú của Bạch Hạo Vũ chính là bởi vì hắn từng được dã thú nuôi nấng, đều nói trực giác của dã thú là mạnh nhất.

Bạch Hạo Vũ tiếp tục nói: “Em rất may mắn, từ nhỏ đến lớn gặp được rất nhiều người tốt. Khi Ám Xâm Thực vừa mới xuất hiện cũng là lúc em mới được phát hiện trong hang hổ, đang điều trị tại bệnh viện quân khu. Quân đội dời đi thì em liền đi theo quân đội cùng chuyển đến khu an toàn, sau đó lớn lên trong quân đội, không lo cơm ăn áo mặc. Sau khi trưởng thành có được một công việc không tệ ở khu an toàn, có thể nuôi sống bản thân.”

Cố Hề Lịch chậm rì rì nói: “Thiên phú của cậu hẳn là được kích phát khi còn nhỏ, việc tiến vào khu vực Ám Xâm Thực là một chuyện ngoài ý muốn, đây là kiếp nạn lớn nhất trong thời niên thiếu của cậu, độ được thì bình an đến già, độ không được thì mạng nhỏ chơi xong.”

Đây là một câu khẳng định, Bạch Hạo Vũ muốn hỏi cô làm sao biết được, nhưng khi nghĩ đến năng lực thiên phú của cô, liền không hỏi nữa. Không chừng cô còn nhìn ra những chuyện khác, chỉ là chưa nói mà thôi.

Trên thực tế nói đến chắc chắn như vậy, Cố Hề Lịch cũng chỉ là đoán mà thôi. Dịch học, thuật số cô không hiểu, nhưng cô rất hiểu nhân tâm, sau khi tiếp xúc được một thời gian, cô có thể nói chuẩn ba phần, bằng không cô cũng không lừa người được.

Suy nghĩ một chút sẽ biết, trên thế giới không có quá nhiều người xấu, cũng không có nhiều người tốt, đặc biệt là ở mạt thế. Vì sao Bạch Hạo Vũ cảm thấy từ nhỏ đến lớn cậu ta đều gặp người tốt? Bởi vì cậu ta đã hoàn mỹ tránh được phần lớn kẻ xấu xuất hiện trong cuộc đời cậu ta, không thể tránh được thì thôi, nhưng nếu có thể sẽ tránh không tiếp xúc quá nhiều.

Nếu thật sự không đoán ra được thì cứ nói đại khái, gần giống cũng có thể hù được người. Ví dụ từ ‘ khi còn nhỏ ’ , tùy thuộc vào Bạch Hạo Vũ cảm thấy lúc nào mới được xem là còn nhỏ.

Cố Hề Lịch cảm thấy trước năm tuổi có thể gọi là nhỏ, sau năm tuổi cô không còn quyền lợi "nhỏ" nữa. Nhưng những người có cuộc sống hạnh phúc thì "khi còn nhỏ" có thời gian dài hơn, chẳng hạn như Bạch Hạo Vũ.

‘ Thời niên thiếu ’ đương nhiên cũng là một khái niệm tương đối mơ hồ, nếu phải nói thì bây giờ không phải là thời niên thiếu sao? Lấy tính cách của Bạch Hạo Vũ, sẽ không làm ra chuyện chủ động tham gia 《 kế hoạch 》. Khi Ám Xâm Thực vừa mới xuất hiện, diện tích khu an toàn rất rộng, về sau, theo sự lan tràn của Ám Xâm Thực, dần dần khu an toàn ngày càng thu hẹp.

Ngoại trừ chủ động đăng ký tham gia 《 kế hoạch 》, rất nhiều người bị Ám Xâm Thực lan đến bất đắc dĩ phải xuyên qua các lĩnh vực, hy vọng có một ngày có thể tới được trạm cứu trợ, rời khỏi trái đất.

Cho dù nói sai cũng không thành vấn đề,, bởi vì xem tướng mạo cũng có lúc xem không chuẩn.

Bạch Hạo Vũ: “Còn ngài thì sao?”

Hỏi xong cậu cho rằng Cố Hề Lịch sẽ không nói, không nghĩ tới cô lại mở miệng.

“Tôi thật ra có cha có mẹ, nhưng phải tự kiếm tiền nuôi bản thân. Trước mạt thế thì theo một ông cụ sống bên dưới cầu vượt đoán mệnh cho người ta, tôi đi theo học một ít. Rồi bằng cách nào đó đã kích phát năng lực thiên phú, dựa vào cái này sống đến không tồi. Đáng tiếc nha! Tính được khu vực đang sống sẽ bị Ám Vật Chất ăn mòn trong tương lai không xa cũng vô dụng, có muốn chạy cũng không kịp nữa, lại nói có thể chạy đi đâu đây?!”

Trên trái đất có rất nhiều khu an toàn, có lớn có nhỏ, không thể biết được một ngày nào đó nó sẽ không còn an toàn dưới sự ăn mòn của Ám Vật Chất.

Theo Cố Hề Lịch biết, người cùng người nói chuyện đơn giản chỉ có ba chủ đề: Quá khứ, hiện tại, tương lai.

Mọi người đều biết hiện tại tình huống như thế nào, phần không rõ ràng cũng không tiện tiết lộ, không rời khỏi Vong Linh Lĩnh Vực thì sẽ phải chết ở chỗ này, không có tương lai gì để nói, chỉ có thể nói về quá khứ. Quá khứ là dễ bịa đặt nhất, bởi vì chỉ toàn dựa vào miệng, chỉ cần logic không có sơ hở, không ai có thể tìm ra được vấn đề trong lời nói.

Bây giờ là thời điểm rất thích hợp để trò chuyện, cho dù có nói gì đi nữa, Bạch Hạo Vũ cũng đều rất tin tưởng.

Nhìn thấy năng lượng mà mình tích lũy tăng lên nhiều, Cố Hề Lịch biết những gì mình nói Bạch Hạo Vũ đều tin, cũng liền thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại lừa chính là một người có trực giác rất mạnh, cô không thể mắc chút sai lầm nào.

Bạch Hạo Vũ cũng không biết đùi vàng đang nghĩ gì, chỉ cho rằng đây là đùi vàng đặc biệt chiếu cố mình, dời đi lực chú ý của mình. Cậu cảm thấy Cố Hề Lịch là miệng dao găm tâm đậu hủ, mạnh miệng mềm lòng, có chút đắc ý nhỏ khó hiểu.

Chẳng mấy chốc, một đống đá xuất hiện trước mặt họ, nhìn từ xa hẳn có một cái giếng nằm giữa đống đá.

Cố Hề Lịch: “Tôi đi xem, cậu ở đây chờ tôi.”

Bạch Hạo Vũ: “Vì sao?”

Cố Hề Lịch: “Cậu chưa từng nghe một người không vào miếu, hai người không xem giếng sao?”

Bạch Hạo Vũ…… Bạch Hạo Vũ thật đúng là chưa từng nghe qua, không chỉ nghe không hiểu, hơn nữa trong lòng cảm thấy những lời này nghe tới thực mơ hồ.

Cố Hề Lịch vừa đi vừa nói với cậu: “Hai người cùng nhau đến bên cạnh giếng, nếu trong đó có một người nổi lên lòng xấu xa, đẩy người đồng hành xuống dưới thì người đó căn bản không phản ứng kịp, ‘ Phịch ’ một tiếng…… Sạch sẽ lưu loát, còn không để lại dấu vết.”

Bạch Hạo Vũ bất lực ôm lấy mình, lên án đại lão: “Thật dọa người! Vì sao phải kể chuyện ma quỷ ở chỗ như thế này?”

Cố Hề Lịch không để ý tới cậu ta: “Kiến thức hạn hẹp.”

Trên thực tế ‘ hai người không xem giếng ’ là xuất phát từ một câu chuyện xử án ở cổ đại, dần dần lưu truyền thành tục ngữ. Trí tuệ của người xưa đã dần mất đi ý nghĩa ban đầu trong thế giới khủng bố, lại sinh ra hàm nghĩa mới.

Vừa nhìn thấy cái giếng, trong đầu Cố Hề Lịch liền hiện ra những lời này. Hai người cùng nhau tiến lên không nhất định xảy ra chuyện, nhưng rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện, ở trong Vong Linh Lĩnh Vực cẩn thận thế nào cũng không quá.

Có quá nhiều truyền thuyết liên quan đến giếng, nhiều câu chuyện có người nhảy xuống giếng mà chết, một cái giếng bỗng nhiên xuất hiện trong Vong Linh Lĩnh Vực làm Cố Hề Lịch không thể nghĩ ra được chuyện tốt gì. May mắn chính là Bạch Hạo Vũ không xuất hiện cảm ứng linh năng, có lẽ trong giếng không có gì cả.

Cô chậm rãi đến gần miệng giếng thoáng nhìn vào trong, nước trong giếng này rất đầy. Bên trong đột nhiên xuất hiện gương mặt của một bé gái, Cố Hề Lịch bị dọa đến lùi ra sau một bước.

Bạch Hạo Vũ: “Bán tiên!”

Cố Hề Lịch: “Không sao đâu……”

Gương mặt này không đáng sợ, chỉ là xuất hiện quá đột ngột.

Mặt nước dập dờn, khuôn mặt cô bé dường như bị chất lỏng ăn mòn nào đó gột rửa, một khuôn mặt bỗng chốc nổi đầy mụn mủ xanh. Cố Hề Lịch trầm ngâm nhìn khuôn mặt bên trong giếng, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một cánh tay khô héo kéo vào trong giếng.

Từ dưới nước giếng nhìn lên, nổi rất nhiều bọt nước.

Cố Hề Lịch ngừng thở, đạp thật mạnh vào cái thứ đang túm chặt hai chân cô, nhưng sức lực này ở trong nước hiển nhiên vô dụng, không thể khống chế bị kéo sâu xuống. Cuối cùng “Phịch” một tiếng rớt xuống sàn nhà, cũng may không bị sặc nước. Ngay sau đó, Bạch Hạo Vũ cũng từ trên trần nhà rơi phịch xuống sàn như con cá sắp chết, vừa ho khan vừa lau mặt, hiển nhiên là bị sặc nước rất thảm.

Cố Hề Lịch rút khăn giấy từ trên bàn trà đưa cho cậu, Bạch Hạo Vũ móc nước trong lỗ tai ra, mới ồm ồm hỏi: “Đây là chỗ nào a?”

Cố Hề Lịch: “Trông giống một căn hộ.”

Một căn hộ rất ấm cúng, có vài con thú bông xinh xắn trên ghế sofa, ảnh chân dung gia đình dán trên tủ lạnh và đủ loại đồ chơi nằm rải rác trên sàn, những nơi có các góc nhọn đều dùng bọt biển bọc lấy, có thể là sợ trẻ con va vào chỗ sắc bị thương. Gia đình hạnh phúc này có một cặp cha mẹ ân ái, ba đứa con đáng yêu. Cô bé đứng ở giữa có khuôn mặt mà Cố Hề Lịch đã từng nhìn thấy trong giếng.

Đáng tiếc, đằng sau cuộc sống tốt đẹp thường có bóng tối mà người ngoài không thể nhìn thấy.

Cố Hề Lịch mở cửa ra, phát hiện phía sau cửa là một bức tường.

Rất tốt, cánh cửa này thuần túy chỉ là vật trang trí.

Cô dùng máy ảnh chụp tấm ảnh gia đình trên tủ lạnh, cũng như nhiều lần trước đây, cô thấy trên bức ảnh có thêm một câu- [Tôi rất yêu bố mẹ, rất thích anh trai và em gái. Em gái đến làm cả nhà rất vui. ]

Cố Hề Lịch dạo quanh một vòng trong căn nhà không lớn, nơi này có một phòng giống như đã từng quen biết, chính là phòng trẻ em. Trước hết, căn nhà này chỉ có hai phòng ngủ nên ba đứa trẻ ở chung một phòng. Lúc ở trong sơn động gặp phải mụ mụ rối gỗ kia, cách bài trí của phòng giam sắt giống hệt với cách bài trí của căn phòng này.

Giường tầng, cái đệm như ổ mèo trên đất. Ba con rối đặt trên ba tầng giường đều giống nhau như đúc, chẳng qua nơi này so với phòng giam sắt ở sơn động khẳng định ấm áp hơn nhiều, có đèn trung thu, còn có giấy dán tường xinh đẹp.

Cố Hề Lịch chụp ảnh ổ mèo, cũng phát hiện một hàng chữ——[ Lúc tôi trốn miêu miêu thì thích chui xuống dưới giường ]

“Bán tiên, có manh mối gì không?”

Bạch Hạo Vũ đi vào phòng trẻ em, nhìn thấy bày biện ở nơi này cũng kinh ngạc.

Cố Hề Lịch vò nát những ảnh chụp trong tay, ném chúng vào bồn cầu: “Không có manh mối, nhưng căn phòng này nhất định có vấn đề, tôi lập tức bói một quẻ.”

Một quẻ này không tốn nhiều thời gian, Cố Hề Lịch điểm ngón giữa, chỉ về phía dưới gầm giường.

“Tách……”

Trong phòng khách truyền đến âm thanh lạ.

Bạch Hạo Vũ hoảng sợ, thò đầu nhìn ra ngoài: “Sao TV lại bật lên?”

Xác thật quá dọa người, giống như trong căn phòng này ngoại trừ hai người họ còn có những kẻ vô hình khác. Điều khiển từ xa cũng không thể tắt được chiếc TV tự có suy nghĩ này, cậu ta đi ra ngoài rút dây điện, lúc trở về thì thấy Cố Hề Lịch ngồi xổm ở mép giường nhìn về phía dưới giường, nhưng không thấy gì. Hai người trực tiếp dời chiếc giường tầng đi, giấy dán tường chỉnh chỉnh tề tề, không có gì dị thường.

“Đúng rồi!”

Cố Hề Lịch cầm máy ảnh lên, chụp một tấm hình, khi tờ giấy hiện ra hình ảnh, đồng thời trên mặt tường cũng xuất hiện một cánh cửa gỗ. Sau khi cánh cửa gỗ được mở ra, một bậc thang xuất hiện để người đi xuống.

=…… =

[ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch ]

【Hai giá trị của NPC đều dưới 20%, khó trách không đi được, cả người nó mềm nhũn như cọng bún thiu. Aiz, thật lo lắng cho bán tiên. 】

【 ha ha ha ha, chủ bá lại dang nói bừa 】

【 giả thuyết nhân sinh *2】

【 Các người đoán xem, xếp hàng có thể tiêu hao rớt hai giá trị không? 】

【 Mẹ nó, cậu là cái tên vừa mới hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu hai giá trị về 0, phải không?! Giọng điệu như đúc, đừng giảo biện, chính là cậu. 】

【 mỉm cười.JPG】

【 Các người đoán xem, nếu hai giá trị bị tiêu hao gần hết trong việc xếp hàng, vậy khi tiến vào các hạng mục trò chơi sẽ xảy ra chuyện gì? 】

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Cố: Tin tức tôi nhận được có phải là lừa đảo không? Đây có thực sự là một trong số ít Vong Linh Lĩnh Vực có tỷ lệ du khách sống sót cao không?