Nhân Thiết Không Thể Băng

Chương 21: Công viên giải trí (3)

Mao tiểu thư chưa từng gặp du khách nào dám mắng mình như vậy, thế nên ả bị mắng đến choáng váng, nửa ngày sau cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Về phần giảo biện của nhân loại này, nói cái gì mà không mắng ả, ả lại không phải đồ ngu, chính tai nghe thấy còn có thể giả? Hơn nữa, vừa rồi nhân loại đáng chết này thậm chí còn không hạ giọng, rõ ràng là đang trêu ả, nếu lúc này còn không biết mình bị lừa gạt, ả chính là một đứa ngu.

Mao tiểu thư lại tức lại vừa gấp, cuồng nộ duỗi tay muốn túm lấy nhân loại đáng chết này, lại thấy cô kéo người tiến lên vài bước, tránh né động tác của mình.

Cố Hề Lịch lạnh giọng chất vấn cô ta: “Mao tiểu thư, cô muốn làm gì?”

Mao tiểu thư đang trong cơn cuồng nộ lập tức bình tĩnh lại.

Ngay cả khi ả bắt được cũng vô dụng, ả là nhạc viên phụ trách chủ đề ‘ Cuộc phiêu lưu của chiếc nón nữ vu ’, là một nhân viên đang làm việc, các quy tắc của công viên giải trí ngăn ả làm tổn thương những du khách đã tiến vào bên trong rào chắn xếp hàng. Đây là một công viên giải trí kinh doanh chính quy, không được tham gia vào các hành vi lén lút bắt nạt, ả phá hỏng quy định sẽ bị xử phạt.

Mao tiểu thư vốn dĩ rất tức giận, hiện tại là bực mình, nghẹn đến mức khiến ả khó chịu.

Bạch Hạo Vũ trong lòng biết mình thấp cổ bé họng, không dám dùng ngôn ngữ phê bình hành vi bốc đồng của đại lão, không nghĩ tới đại lão lại còn bất mãn cậu!

Cố Hề Lịch: “Ả rủa chúng ta có đi mà không có về, cậu không tức giận sao?”

Bạch Hạo Vũ nhủ thầm, vừa gặp ngài, ngài liền nói tôi có huyết quang tai ương, tôi cũng không tức giận a! Tôi xem như lời vàng ý ngọc nha.

Nhưng không dám nói vậy —— “Không dám tức giận, ai biết cô ta là cái cái gì……”

“Tôi nói này, một lời nguyền ác ý không mang lại xui xẻo cho tôi, ả ta có thể hại được tôi sao? Phiền nhất chính là loại quỷ không có việc gì lại đi rủa du khách như thế này, vừa nghe đã giận.”

Cố Hề Lịch nói xong liếc nhìn cậu ta, rất không cao hứng: “Lá gan cậu sao nhỏ thế!!”

…… Bạch Hạo Vũ biết mình lá gan không lớn, cậu có thể cảm giác được Mao tiểu thư vẫn luôn nhìn chằm chằm phía sau lưng bọn họ, mãi đến khi ánh mắt không thể xuyên qua vách tường mới thôi. Chân cậu ta đều mềm nhũn rồi, nửa vịn vào rào chắn nửa được Cố Hề Lịch kéo vào trong.

Vượt ngoài dự đoán của cậu ta, bên trong không phải là lối vào ngôi nhà ma, mà là một nhà kho lớn có một hàng người đang xếp hàng, trong đó còn có ba du khách đã vào công viên giải trí sớm hơn họ.

Một hàng người ngoằn ngoèo, nhà kho nhét đầy người, nhưng nếu đi từ lối đi dành cho vé tốc hành, chỉ cần chục bước là có thể tiến vào phòng trong, nhưng đối với người trong hàng mà nói, đồng nghĩa với việc chờ đợi không biết điểm cuối.

Loại chờ đợi này lại là yên tĩnh không tiếng động, những người trong hàng ngoại trừ du khách đều là vẻ mặt vô cảm giống nhau như đúc, trông chẳng giống người thật chút nào, khiến bầu không khí trong nhà kho trở nên trầm trọng đến có chút dọa người.

Bạch Hạo Vũ và ba du khách trong hàng nhìn nhau, rõ ràng cảm giác đối phương muốn nói gì đó, nhưng đại lão đi như bay, cậu ta không dám rơi lại phía sau, chỉ có thể nói xin lỗi với đối phương. Vốn dĩ chưa từng trò chuyện với nhau, thế nên cũng không có giao tình gì.

Thật ra không biết ai tốt hơn ai, xếp hàng còn có thời gian giảm xóc, cậu ta đoán chừng mình sẽ đi thẳng vào nhà ma mà không bị ngăn cản, nhưng cậu ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Sau khi vào phòng là có thể nhìn thấy lối vào, nhưng căn phòng lớn này cũng được sử dụng để xếp hàng. Hai người khá đặc biệt, có thể chơi game trực tiếp mà không cần xếp hàng, tự nhiên khiến người ta để ý. Bỏ qua ánh mắt của đám công cụ hình người kia, Cố Hề Lịch một đường bước nhanh về phía trước, đứng cuối lối đi tốc hành trong khu vực màu đỏ, Bạch Hạo Vũ đứng sau cô.

Lại thêm tám công cụ hình người nữa tới, cánh cửa gỗ đóng lại mới ‘ cạch ’ một tiếng mở ra.

Có vẻ như một nhóm mười người mới có thể tiến vào ngôi nhà ma ám.

Đám công cụ này vẻ ngoài khác nhau, nhưng biểu cảm gần như giống nhau, sau khi vào nhà ma còn có thể nói chuyện, hầu hết là những từ vô nghĩa, chẳng hạn như "Cuối cùng cũng vào", "Xếp hàng dài quá", "Nhưng tất cả đều đáng giá."

Cố Hề Lịch tìm thấy đèn pin ở góc tường, đưa cho Bạch Hạo Vũ một cái, mặc kệ đám công cụ hình người đi theo phía sau, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh bên trong nhà ma. Lúc đầu đường rất hẹp, chỉ có thể đi qua từng người một, khiến người ta nghi ngờ liệu có thứ gì đó đột nhiên từ trong bức tường ẩm ướt nhảy ra hay không.

Cố Hề Lịch đi tuốt đằng trước, phạm vi ánh sáng từ đèn pin chiếu tới có hạn, thế nên cô chú ý đến dưới chân cùng hai bên tường. Đã đi rất lâu nhưng không phát sinh bất cứ chuyện gì, điều này không làm cô thả lỏng, ngược lại còn khiến cảm xúc của cô khẩn trương gấp bội.

“Oa oa oa ô ô”

Cố Hề Lịch nghiêng tai nghe, âm thanh quá nhỏ, hình như là tiếng trẻ con khóc.

“Cố…… bán tiên”

Bạch Hạo Vũ đặt tay lên vai Cố Hề Lịch, cách lớp quần áo Cố Hề Lịch có thể cảm giác được tay cậu ta lạnh như khối băng, vào lúc cô cho rằng người phía sau cô không đúng, cậu ta mở miệng nói chuyện: “Có thứ gì đó đang tới!”

Hóa ra phía sau vẫn là Bạch Hạo Vũ không phải quỷ quái, mà là dự cảm của cậu ta có tác dụng, khiến cậu ta cả kinh đến ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo.

Nếu thật sự có cái gì đó thì ở chỗ này không thể tránh khỏi.

Cố Hề Lịch nhanh chóng quyết định: “Chạy về phía trước!”

Vạn nhất phía trước có chỗ trống trải còn có thể đối phó một chút. Cố Hề Lịch có chú ý tới tình huống của Bạch Hạo Vũ, thấy cậu ta tuy như sắp ngất đi, nhưng về cơ bản vẫn có thể theo kịp cô, Cố Hề Lịch liền an tâm rồi. Ngẫm lại cũng đúng, nếu thiên phú của cậu ta thật sự có di chứng lớn như vậy, đã sớm sống không được tới bây giờ.

Có thể đoán trước thì có ích lợi gì, chân mềm chạy không nổi, mục tiêu đầu tiên mà vong linh xuống tay chính là cậu ta, còn có thể sống tới ngày nay?!

Phía trước rất nhanh liền trở nên trống trải, là một ngôi nhà bằng đá, bốn phía đều là vách đá, ở giữa có đặt một cái nôi. Tiếng trẻ con khóc chính là từ trong này truyền ra, hơn nữa đứa bé càng khóc càng thê lương. Đối lập hoàn toàn với tiếng khóc là tiếng chân cùng tiếng cười từ thông đạo đối diện truyền đến, tiếng cười non nớt của bé trai bé gái vang vọng trong không trung, mà chủ nhân của âm thanh cũng cách nơi này càng ngày càng gần.

Mặt Bạch Hạo Vũ còn tái nhợt hơn trước.

Cố Hề Lịch chiếu đèn pin vào thông đạo tối om phía đối diện, chỉ chốc lát sau, một cậu bé gầy như cây que cứng đờ bước ra khỏi thông đạo, miệng há to thành hình chữ O, biểu cảm trên mặt vô cùng khoa trương.

Chờ nó đến gần, Cố Hề Lịch mới phát hiện đây thực chất là một con rối gỗ. Các khớp nối của nó đều được làm bằng gỗ, điều này khiến nó hành động không giống người thường. Nhưng cũng không giống những rối gỗ trong chương trình múa rối, bởi vì rối gỗ trong biểu diễn múa rối đều có sợi chỉ trên các khớp, khiến con gối lắc lư khi chúng hành động.

Cậu bé rối gỗ này là hoạt động tự do, nó có vẻ rất vui sướиɠ khi thấy người, tay dang ra lao về phía đám người vừa tiến vào.

Đám công cụ hình người bắt đầu thét chói tai, nói thật là tiếng hét này còn làm Cố Hề Lịch đau đầu hơn cả khi quái vật xuất hiện, hét đến mức khiến cô bị điếc tạm thời.

Trong khi tránh đi cậu bé gỗ, Cố Hề Lịch phát hiện trong miệng nó không có đầu lưỡi, ngay sau đó, một cô bé rối gỗ cũng chạy ra. Cố Hề Lịch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nghe âm thanh ban nãy liền biết có hai con. Cô đá vào cái nôi sau khi ra khỏi căn phòng đá, tiếng thút thít của đứa trẻ đang khóc bên trong không biết đã biến mất từ

lúc nào, chỉ còn chiếc nôi trống rỗng rơi trên mặt đất.

Hai con quái vật nhỏ công kích không có gì khác biệt, nhưng con rối không hành động nhanh như người thường, ở vào lúc người trưởng thành có thể lực dư thừa, chúng nó sẽ không đuổi kịp. Hai người bọn Cố Hề Lịch nhanh chóng lợi dụng sự hỗn loạn mà trốn thoát, tiếng la hét của đám công cụ hình người vẫn không ngừng vang lên phía sau họ.

Cố Hề Lịch một đường chạy chậm, bớt thời giờ hỏi Bạch Hạo Vũ một tiếng: “Cậu có sao không?”

Sau khi ra khỏi phòng, con đường đủ rộng cho phép ba người đàn ông trưởng thành sóng vai mà đi.

Bạch Hạo Vũ kịch liệt thở dốc: “Em không sao.”

Thể lực cậu ta kỳ thật không tốt lắm, sau khi vận động kịch liệt phổi cậu ta như muốn nổ tung, nhưng không dám nói không ổn. Một mặt sợ đại lão ghét bỏ cậu ta, mặt khác cũng sợ thứ phía sau đuổi tới.

Cố Hề Lịch đề nghị: “Nghỉ chút đi.”

Việc này chủ yếu là vì Bạch Hạo Vũ, nếu thực sự nói về chạy nhanh, Hoa Mông, người có tốc độ nhanh nhất trong phó bản lần trước đều kém xa cô. Về việc ai có thể kiên trì lâu hơn thì chưa biết, nhưng Cố Hề Lịch cảm thấy người thắng vẫn là mình. Nói cách khác thể lực của cô tốt hơn hầu hết nam giới, nhưng không phù hợp với nhân thiết ở phó bản trước, cho nên cô đều chạy ở giữa đám người.

Nhân thiết lần này liền không sao cả.

Bạch Hạo Vũ ngồi dựa vào tường, “Ui” một tiếng, xoay người dùng đèn pin rọi vào bức tường đá phía sau. Nơi đó có một cái nút tròn nhô lên, Cố Hề Lịch cũng ngồi xổm xuống nhìn, hai người nhìn nhau rồi dùng sức nhấn mạnh vào cái nút.

Một tảng đá nhô ra, có gắn camera bên trong.

... Nói một cách chính xác, đó là một chiếc Polaroid (máy ảnh chụp lấy liền), có tổng cộng hai mươi bức ảnh, nói cách khác còn có thể sử dụng hai mươi lần, vật này khẳng định có ích trong ngôi nhà ma.

Cố Hề Lịch loay hoay với chiếc máy ảnh một lúc rồi đeo nó vào cổ. Đi thêm một đoạn nữa, cỗ máy ngoại cảm Bạch Hạo Vũ lại dự cảm được có thứ gì đó ở đằng trước, thế nên trên đường đi, lúc giày của cô bị bàn tay ma quái thò ra từ bên dưới móc rớt, Cố Hề Lịch cũng không bị dọa đến. Còn bình tĩnh dùng đá đập vào bàn tay ma quái, giật đôi giày lại.

Bạch Hạo Vũ chính là một ‘ quý ông năng lượng cao ’, dùng cơ thể của mình để nhắc nhở năng lượng cao phía trước!

Khi đến chỗ này, đám công cụ hình người đã bị bỏ lại phía sau. Cuối cùng cũng cách xa tiếng hét chói tai của họ, Cố Hề Lịch có thể nói là nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Con đường phía trước vô cùng rộng rãi, Bạch Hạo Vũ lại lần nữa xuất hiện phản ứng linh năng, Mới tiến vào ngôi nhà ma chưa được bao lâu, đã dày đặc năng lượng cao thế này. Nơi đặt chân đến lần này có chút quỷ dị, nơi được ánh đèn pin chiếu vào hơi xanh xanh, trên mặt đất và trên tường đều có những vết máu lớn.

“A ——”

Bạch Hạo Vũ đột nhiên kêu một tiếng, giọng rất nhỏ, nhưng rõ ràng cậu ta bị dọa rồi. Cố Hề Lịch biết đó là do vừa rồi đèn pin chiếu tới thứ gì, cô dịch đèn pin sang bên cạnh, phát hiện trên vách tường có một bức vẽ. Bởi vì được khắc vào trên vách đá nên có chút vặn vẹo, có thể phân biệt đại khái đó là hai con quỷ lớn, mang theo hai con quỷ nhỏ, bắt cóc một cô bé ở giữa.

Trong bức vẽ này sử dụng rất nhiều màu sắc u ám, sắc thái khiến người ta khó chịu.

Hai người muốn đợi nguy hiểm đến ở nơi rộng rãi này, như vậy còn có thể đối phó một chút, nhưng bọn họ ở đây đã lâu, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Điều này có nghĩa là phải tiến lên phía trước.

Cố Hề Lịch bỗng nhiên linh quang chợt lóe, dùng máy ảnh chụp lại bức tranh trên tường, máy cho ra ảnh, ảnh giống hệt bức vẽ trên tường, chỉ khác là có thêm một dòng chữ nhỏ.: [ Ba mẹ là ác quỷ, anh trai muốn gϊếŧ tôi, em gái muốn ăn thịt tôi, tôi không có nhà, tôi sợ quá. ]

Bạch Hạo Vũ ôm chặt lấy mình: “Ôi, nổi hết da gà rồi.”

=…… =

【 Tôi phát hiện bán tiên mắng Mao tiểu thư là có nguyên nhân, một mặt là vì nó phù hợp với nhân thiết tương đối cực đoan của cô lần này, hai là bởi vì muốn Bạch Hạo Vũ gia tăng thêm ấn tượng‘ trung thành ’ với cô ấy. 】

【 Tôi đơn thuần cho rằng đây là bởi vì mắng người làm bán tiên vui vẻ】

【 ha ha ha ha 】

……

【 Vừa mới nếm thử chế độ thực, cảnh tượng trong nhà ma thật sự có điểm thấm người 23333】

【 Tôi cũng tìm đường chết nếm thử một lần……】

【 Tôi cũng……】

【 Thật tốt quá, có quý ông Bạch Hạo Vũ năng lượng cao ở đây, tôi không còn bị một đợt lại một đợt đồ vât không ngừng xuất hiện dọa đến 23333】

【 Bé con Bạch Hạo Vũ xuất hiện, thật sự là phúc âm cho khán giả nhát gan như tôi! 】