Phong Đao

Chương 122: Bẫy rập

Triệu Băng Nga yêu con như mạng, Táng Hồn cung người người đều biết.

Cho dù trong lòng bọn họ châm chọc cái kẻ điên kia đến cỡ nào, ở trước mặt đều làm bộ làm tịch. Bởi vì Triệu Kình không tính là cái gì, nhưng Triệu Băng Nga lại cực kỳ không dễ chọc, ngay cả Hách Liên Ngự cũng phải cho nàng ba phần mặt mũi, tránh xung đột.

Chỉ là hiện tại, Triệu Kình chết.

Triệu Băng Nga dựa vào vách đá, hai tay khoanh trước ngực, mặt không đổi sắc.

Không có điên cuồng giận dữ, cũng không có sát khí tung hoành. Lúc nàng nghe truyền tin xong liền lảo đảo một cái, ngay sau đó lại đứng vững vàng, không nói một lời.

Bộ Tuyết Dao kinh hãi, lại một chữ cũng không dám nhiều lời, ngay cả mấy lời đãi bôi an ủi giả mù sa mưa kiểu “Nén bi thương” cũng không dám thốt ra, chỉ có thể hốt hoảng chạy vào Độ Ách động.

Hắn y theo Triệu Băng Nga phân phó, chuẩn bị phái người đem một đám dược nhân nắm đi ra, tính toán lấy một hồi huyết tế làm dịu hoảng loạn trong lòng. Không ngờ rằng đám thủ hạ phế vật đi vào mật thất, vậy mà rất nhanh đã bị bức đi ra, ngã dúi ngã dụi bên chân hắn tựa như bùn nhão không đỡ nổi thân.

Thủ hạ Bộ Tuyết Dao mang theo bên người dĩ nhiên không phải toàn là phế vật, những dược nhân đã bị dược vật khống chế đương nhiên không có bản lĩnh đem bọn họ đuổi ra như vậy. Ý niệm vừa điểm, mặt mày hắn lạnh xuống, đẩy cửa bước vào mật thất.

Sắc Không còn khoanh chân ngồi ở giữa động, ngón tay khẽ vuốt dây đàn, một gảy một áp, phát ra tiếng đàn chấn động.

Hắn là người mù, Bộ Tuyết Dao lại khinh công cao cường. Nếu không có đám dược nhân chỗ này chỗ nọ gặp người liền nổi điên, vốn có thể lặng yên không một tiếng động mà tiếp cận.

Một dược nhân đánh tới, Bộ Tuyết Dao trở tay một đao liền muốn đâm xuyên qua cổ họng đối phương. Mắt thấy huyết quang muốn văng tung tóe, tiếng đàn bỗng nhiên thay đổi, nghe lanh lảnh một tiếng, liền như sấm sét ở bên tai nổ tung. Bộ Tuyết Dao cả người kinh mạch chấn động, ngực nghẹn lại, huyết tinh nảy lên cổ họng, bị hắn miễn cưỡng nuốt trở xuống.

Dưới tay lại mất chính xác, một đao kia sát qua cổ dược nhân. Bộ Tuyết Dao lại đột nhiên đem cổ tay rung lên, lưỡi đao thuận thế trượt xuống, đâm vào trong ngực dược nhân này.

Mùi máu tươi tràn ngập trong mật thất. Sắc Không nhíu mày, động tác dưới tay lại càng chậm, cầm khúc “Vấn thủy” xuyên vào tai nhập não, xoa dịu nhân tâm nóng nảy, khiến cho động tác mấy dược nhân đều chậm lại.

“Hắn còn chưa có chết.” Bộ Tuyết Dao biết mình bại lộ hành tích, đơn giản mở miệng, dưới chân đá đá dược nhân vừa ngã xuống đất. Người sau phát ra một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ “Bất quá, ta nếu không cứu, hắn cũng cũng sắp đi rồi.”

Bàn tay Sắc Không đè lại dây đàn, không nói một lời.

“Tây Phật quả nhiên là giỏi thủ đoạn. Thuốc này của nô gia chưa bao giờ thất bại, một khúc đàn của ngươi lại có thể trấn an tâm thần bọn họ, phòng ngừa dược tính theo phóng túng mà lan tràn bừa bãi.” Bộ Tuyết Dao nhếch môi “Lấy khả năng của Tây Phật, không thể bị nô gia vây ở trong cái Độ Ách động cỏn con này, đơn giản ngươi là bị tấm lòng trách trời thương dân vây lại. Cho dù ngươi phát thiện tâm khiến những kẻ này có cơ hội được cứu trở về, bất quá mạng bọn chúng còn ở trong tay nô gia. Nô gia mà muốn lấy mạng, đừng nói tới Phật tổ; Diêm vương gia cũng lưu không được.”

Sắc Không rốt cuộc mở miệng: “Cứu người một mạng, hơn xây bảy tháp Phù Đồ.”

Bộ Tuyết Dao ngân nga cười, ngữ khí trào phúng: “Nô gia một đời này không làm được người tốt. Nhiều quy củ trói đến phiền toái! Nếu làm người xấu, coi như muốn phá hư sao cũng được, cho dù sau khi chết đi qua mười tám tầng địa ngục, cũng không uổng lúc này nắm quyền sanh sát trong tay. Đại sư không cần phải độ ta. Phật độ người hữu duyên, nhưng tâm nô gia đã sớm nát bét từ lâu rồi.”

Sắc Không lắc đầu, nói: “Phải như thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha những người này?”

“Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám. Ta dù nói có thể thả bọn họ, đại sư cũng không tin.” Bộ Tuyết Dao mỉm cười “Không bằng làm cái giao dịch, ta đem bọn họ để lại đây, từ nay về sau sẽ không nhúng tay vào, sinh tử theo như thiên mệnh, xem bọn hắn có thể chờ đến ngày được cứu hay không … Đổi lại, đại sư đi theo ta một chuyến gặp cung chủ chúng ta. Như thế nào?”

“Hách Liên cung chủ đích thân tới Vấn Thiện sơn, bần tăng đúng lý nên từ xa nghênh đón. Bất quá…” Dừng một chút, Sắc Không nói “Thí chủ tuy không phải người xuất gia, cũng nên lấy thành tâm đối đãi.”

Bộ Tuyết Dao nhướng mày: “Đại sư vì sao nói thế?”

“Ngươi cũng không tính toán buông tha những người này. Trong lời nói ẩn hàm sát ý ác niệm. Bần tăng mặc dù mắt mù, tai còn chưa có điếc.”

Nếu Sắc Không thật sự đi rồi, trong động một người cũng tuyệt đối không sống được.

Bộ Tuyết Dao sắc mặt phát lạnh.

Cái lão lừa trọc này nói cái gì người xuất gia tứ đại giai không, gương sáng vô trần? Trên thực tế hắn tâm cơ không ít, so với nhiều người Bộ Tuyết Dao từng gặp đều không dễ gạt gẫm, xác thực là lão bất tử ranh ma.

Theo lý nên mềm không nên cứng, nhưng Bộ Tuyết Dao biết rõ cân lượng của mình. Võ công của hắn không tồi, thân pháp quỷ mị, còn có độc thuật hộ thân, ngồi vững vàng trên vị trí Chu Tước điện chủ không phải là hữu danh vô thực.

Nhưng mà, hắn không phải là đối thủ của Sắc Không.

Lần này có thể vây khốn Sắc Không, chính là nhờ đối phương mắt mù tin sai người, bị đệ tử của mình đâm một dao sau lưng rơi xuống hạ phong. Bộ Tuyết Dao lại nhân cơ hội bày ra cục diện dược nhân, lợi dụng tấm lòng từ bi của người tu hành đem hắn vây lại chỗ này.

Chính là làm hơn Bộ Tuyết Dao liền không làm được.

Ngón tay của hắn vuốt ve một cái bình nhỏ bên hông. Nơi đó là một con nhện độc Bộ Tuyết Dao tinh dưỡng, cũng là độc vật hắn đắc ý nhất, chỉ là hắn vuốt ve một khắc, chung quy lại buông ra.

Sắc Không có Huyền Tâm cầm nơi tay, chỉ một sợi dây đàn ẩn dấu nội lực thâm hậu, Bộ Tuyết Dao đã khó có thể tiếp cận. Mà độc vật tầm thường không làm gì được cao thủ nội công, gia tăng liều thuốc lại sợ phá hủy việc của Hách Liên Ngự. Cứ như vậy ngược lại là hắn cũng bị kiềm chế, thực sự căm tức.

Hắn còn đang trái khó phải khó, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng cười lạnh.

Bộ Tuyết Dao còn chưa kịp quay đầu lại, một đạo hàn quang đã xẹt qua trước mắt, giống như ánh trăng rằm trên trời sa xuống, trong phút chốc vụt ngang qua không trung, chỉ còn lại dư quang tựa như sao băng.

Sao băng đập xuống đất, lại là một mảng màu đỏ tươi.

Một dược nhân cách Bộ Tuyết Dao gần nhất không còn đầu.

Thân hình không đầu ngã xuống đất, gục sát chân Bộ Tuyết Dao. Cho dù hắn đã nhìn quen gϊếŧ chóc cũng không khỏi sắc mặt trắng nhợt.

Đầu người vẫn còn ở trên ánh trăng.

Một lưỡi đao tựa như ánh trăng rằm móc lấy thủ cấp đầy máu. Người này chết còn chưa nhắm mắt, liền có một bàn tay chậm rãi phủ lên mắt hắn.

“Ngay cả chút việc cỏn con ấy cũng làm không được, ta xem ngươi càng sống càng thụt lùi.”

Triệu Băng Nga nhếch lên khóe miệng, sắc mặt vẫn tái nhợt không chút máu, ánh mắt lại vẫn sắc bén như cũ không ai bì nổi. Nàng liếc Bộ Tuyết Dao một cái, liền đem thủ cấp vung lên cao ném đi, vững vàng nện ở trên Huyền Tâm cầm.

Thủ cấp nện xuống cầm huyền, phát ra tiếng nặng nề, mùi máu tươi xộc vào mũi, còn có từng giọt đỏ sẫm theo dây đàn thấm ướt tay Sắc Không.

Ngón tay Phật giả vững như núi Thái vào giờ khắc này run rẩy.

Hắn nhìn không thấy, chỉ có thể hướng về phía thanh âm truyền đến nghiêng đầu, nghe được thanh âm quen thuộc kia…

“Lão lừa trọc, ngươi nếu từ bi thành nghiện, ta đây càng muốn gϊếŧ cho ngươi xem.” Triệu Băng Nga đối với lão hòa thượng cao cao tại thượng kia, trong mắt là cuồng phong mãnh liệt xáo động, sau một khắc lại quay về bình lặng “Ngươi muốn cứu người, liền đừng có làm rùa đen rút đầu, từ dưới đao ta đoạt mệnh đi!”

———–

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều mông lung.

Sở Tích Vi tự mình đi tiễn Diệp Phù Sinh.

Hai người bọn họ trao đổi thân phận, đều giả dạng bộ dáng lẫn nhau. Diệp Phù Sinh dẫn theo một đội nhân mã âm thầm xuống núi, Sở Tích Vi thì đường đường dung mạo thân phận của y, công khai mà ở lại trong Vô Tướng tự.

Diệp Phù Sinh trước khi đi còn trêu ghẹo, nói giữa hai người bọn họ ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. Sở Tích Vi chỉ cười mà không nói, trong lòng lại gấp muốn chết.

Đều nói “Chỉ cần là chân tình dài lâu, hà tất phải sớm tối bên nhau” (*), bọn họ dĩ nhiên cũng không phải là si nam oán nữ, nhưng mà thời gian lưu cho hai người thực sự không nhiều lắm.

[(*) từ bài “Thước kiều tiên”;

Nguyên văn: Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?]

Vả lại bất luận trước mắt tình thế bức người, phúc họa sớm tối, chỉ riêng “U mộng” kỳ độc chưa giải, thời gian Diệp Phù Sinh còn lại không có mấy. Hiện giờ Tôn Mẫn Phong tung tích không rõ nơi đâu, “Cực hàn chi huyết” vẫn cứ bặt vô âm tín, Sở Tích Vi muốn gặp y thêm một lần, nói thêm một vài câu, đều thấp thỏm tựa như là thời gian sắp hết.

Hắn lòng nóng như lửa đốt, lại không thể tự loạn một mảy may.

Trở lại Tả sương phòng, Huyền Tố đã ở bên trong ngồi chờ. Diệp Phù Sinh trước khi đi đã cố ý giải thích một phen. Nhưng mà đến lúc hắn chân chính gặp được Sở Tích Vi giả thành bộ dáng người kia, lại có loại cảm giác hoảng hốt.

Trong Bách Quỷ môn dĩ nhiên không thiếu hảo thủ dịch dung, mặc dù không thể so với Tiêu Diễm Cốt thiên y vô phùng, nhưng cũng là hạng tài nghệ trác tuyệt, đem mặt nạ làm đến độc nhất vô nhị, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng đều không bỏ sót. Sở Tích Vi lại có vóc người xấp xỉ Diệp Phù Sinh, thoáng dùng Xúc Cốt công ép xuống một chút, lại ít nói một chút, đừng nói ngoại nhân tương giao không sâu, ngay cả Huyền Tố thiếu chút nữa cũng không nhìn ra manh mối.

Hắn là lần đầu tiên biết được, trên đời này thực sự có người có thể bắt chước đối phương đến như vậy. Ngay cả ánh mắt cùng cử chỉ nhỏ nhặt đều giống như nguyên bản, hẳn đây không phải là thiên phú dị bẩm, mà chính là do hai người đã quá quen thuộc lẫn nhau.

Huyền Tố cảm thấy có chút vi diệu. Nhưng hắn từ nhỏ lớn lên trên núi, chưa từng trải việc đời, đành phải đem đầy mình nghi hoặc đều nuốt trở về, cũng không lắm miệng, chỉ rót chén trà, nói: “Võ Lâm đại hội ngày mai liền muốn bắt đầu.”

Sở Tích Vi mấy ngày nay đều vội vàng điều động thủ hạ ám cọc cùng an bài kế hoạch đường đi nước bước, cho tới bây giờ mới quay về Vô Tướng tự, nghe vậy giương mắt: “Ai tới chủ trì?”

Tàng Kinh lâu đại hỏa, Sắc Kiến phương trượng bỏ mình. Ai có tư cách thay thế chủ trì đại hội?

“Việc Tàng Kinh lâu hỏa hoạn chứng thực là do Táng Hồn cung làm. Nhưng mà có thể giấu trời qua biển ở trong chùa chôn giấu hỏa lôi, vô luận như thế nào Sắc Nhã giám tự đều không thể trốn tránh trách nhiệm, lần này không thể không lui về sám tội, từ bên cạnh hiệp trợ mà thôi. Mọi việc trong chùa tạm thời do Hằng Minh, Hằng Viễn thay chỗ.”

Dừng một chút, Huyền Tố nói “Hôm nay ta mượn việc này liên hợp mọi người tạo áp lực, Hằng Minh đành phải nói đêm nay hắn sẽ đi dập đầu nơi Độ Ách động, thỉnh Tây Phật Sắc Không thiền sư xuất quan chủ trì đại cục. Nhưng mà ta lo ngại…”

“Sắc Không bị Táng Hồn cung dùng mưu kế vây trong Độ Ách động, Hằng Viễn lần này lại đâm lao phải theo lao. Bọn họ vì không muốn đả thảo kinh xà, tình thế bắt buộc phải giao ra Tây Phật.”

Ngón tay Sở Tích Vi gõ nhẹ lên mặt bàn “Bởi vậy có thể xác định hai việc: Đầu tiên là người hỏa thiêu Tàng Kinh lâu nhất định không phải là làm theo ý Hách Liên Ngự. Việc này thực hiện tàn nhẫn lãnh khốc lại thực sự hữu hiệu, làm cho Táng Hồn cung tự loạn trước đầu trận tuyến; Thứ nhì, Tây Phật chúng ta ngày mai gặp, hoặc là giả, hoặc là đã bị bọn họ khống chế. Vô luận loại nào cũng là cơ hội cho chúng ta nắm lấy dấu vết của Táng Hồn cung.”

Huyền Tố giật mình.

Hắn đối với việc Đoan Hành đạo trưởng, Sắc Kiến phương trượng cùng những tăng nhân vô tội chết thảm trong Tàng Kinh lâu canh cánh trong lòng, đối với kẻ phóng hỏa hận không thể lấy kiếm băm vằm. Chỉ là hiện tại nghe Sở Tích Vi phân tích, mới bỗng nhiên cảm thấy người hạ huyết án như vậy lại là có lợi cho phe ta.

Với đại cục mà nói đây là bước cờ cao tay, với tình cảm cá nhân mà nói hắn khó có thể tiếp thu.

Nhưng mà sự tình đã thành, kết cục đã định.

Sở Tích Vi quan sát thấy ánh mắt Huyền Tố phức tạp, cũng không nói nhiều, trong lòng hắn có một phen tính toán khác. Hỏa thiêu Tàng Kinh lâu tuy rằng việc xảy ra ngoài ý muốn, nhưng từ tác phong hành sự cùng lập trường phân tích mà nói, cơ hồ không chút do dự Sở Tích Vi liền hoài nghi lên người Triệu Băng Nga.

Hắn nhớ tới trước khi đi Thẩm Vô Đoan đã dặn mình: “Triệu Băng Nga là một kẻ điên, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Cho nên ngươi không thể không tin nàng, cũng không thể hoàn toàn tin nàng.”

Nếu thật sự là Triệu Băng Nga hỏa thiêu Tàng Kinh lâu, như vậy việc xảy ra nơi Phật tháp sợ là cũng không thể thiếu bàn tay nàng nhúng vào. Chỉ là Sở Tích Vi không rõ, lấy Triệu Băng Nga tâm cơ, không có khả năng lỗ mãng phái người đi cướp tù, kết quả lại mất cả chì lẫn chài. (*)

[(*) nguyên bản: “đã mất phu nhân lại thiệt quân”: từ tích Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị để nhân cơ hội diệt Lưu Bị, không ngờ bị Khổng Minh tương kế tựu kế, khiến cho Tôn Quyền vừa mất em gái, không gϊếŧ được Lưu Bị mà lại còn trúng mai phục thiệt quân. Khổng Minh cho quân lính đọc vang hai câu “Chu Lang diệu kế yên thiên hạ/ Đã mất phu nhân lại thiệt quân” để giễu khiến Chu Du tức hộc máu. Trong ngữ cảnh này, nếu dùng điển cố đó mỗ thấy không ổn chỗ “phu nhân” nên chuyển sang thành ngữ VN luôn]

Mọi người đều nói Triệu Băng Nga yêu con như trời, xem Triệu Kình như mạng. Nhưng mà Sở Tích Vi lúc này quan sát đến xem, Triệu Băng Nga trước sau hai mặt; một mặt đối với tình cảnh Triệu Kình nóng lòng như lửa đốt, một mặt lại lạnh lùng tàn nhẫn như nhìn một ngoại nhân.

Nếu không phải đầu óc có bệnh, hẳn trong lòng nàng có bẫy rập.

Làm thân muội của tiền nhiệm Táng Hồn cung chủ, còn có thể ở dưới khống chế của Hách Liên Ngự leo lên địa vị Tả hộ pháp dưới một người trên vạn người, Triệu Băng Nga bản lĩnh tài cán khó người có thể so sánh. Nàng nếu không phải là điên ngốc, chính là đại biểu đã quyết định lấy hay bỏ.

Vứt mồi câu cá lớn, lại gậy ông đập lưng ông, mới một lưới bắt hết.

Chỉ là mọi việc đều có nhân quả. Triệu Băng Nga bày ra một cái bẫy như vậy, vứt bỏ hài tử làm bọ ngựa (*), đến tột cùng là muốn điều gì? Nguyên nhân lại vì sao?

[(*) từ câu: “Đường lang bổ thiền, khởi tri hoàng tước tại hậu”: Bọ ngựa mà rình bắt ve, biết đâu chim sẻ đang nhè sau lưng]

Mọi suy nghĩ ở trong lòng quay cuồng, đột nhiên Sở Tích Vi sợ hãi cả kinh!