Chương 14: Thảo luận về tầm quan trọng của kích cỡ côn ŧᏂịŧ trong thịt văn 14
Nhưng Vu Mạn Mạn cảm thấy tiết nhanh như vậy trước mặt Tiêu Lê, không phải rất mất mặt sao.
“Lại nhẹ phải đến lúc nào tôi mới bắn ra được?” Khóe miệng Tiêu Lê nhếch lên độ cong lạnh lùng: “Chỉ dựa vào tốc độ cao trào này của cô, tôi đang làm vận động oxy sao?”
Không phải chứ, sao nhiều năm như vậy mà anh nói chuyện chẳng thay đổi chút nào!
Vu Mạn Mạn cũng tức giận, tay cô nắm lấy gối ôm quyết định không bao giờ yêu cầu Tiêu Lê nữa. Câu nói vừa rồi chính là một câu cuối cùng trong đời này, sau này sẽ không bao giờ có câu kế tiếp!
Tiêu Lê vừa thấy Vu Mạn Mạn trầm mặc, tay lại nắm lấy mông thịt của cô, trực tiếp nâng người lên trên hai phân, côn ŧᏂịŧ thô to lùi tới cửa huyệt lại cắm mạnh vào. Vu Mạn Mạn mới bị cắm mấy cái đã nghẹn tới mức đỏ mặt, sâu trong yết hầu không khống chế được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Ừm… Ách ừm…” Cô vốn muốn dứt khoát chịu đựng không kêu, dùng cảm giác tự ti đánh tan Tiêu Lê. Nhưng Tiêu Lê giống như biết cô đang nghĩ gì, hoàn toàn thả lỏng động tác thao mạnh lên.
Đúng lúc trong quá trình làʍ t̠ìиɦ Tiêu Lê hoàn toàn không thích nói nhiều như vậy, Vu Mạn Mạn không nói chuyện trái lại anh cảm thấy càng tự nhiên hơn chút. Hai tay có lực mà ôm mông Vu Mạn Mạn liên tục cắm vào rút ra bên trong mười mấy cái, cắm đến khi cái bụng của Vu Mạn Mạn bắt đầu không khống chế được run lẩy bẩy.
Anh nhìn gương mặt và lỗ tai cô bắt đầu đỏ lên, giống như một quả cà chua bị đẩy nhanh tốc độ trưởng thành trước màn ảnh, có thể tưởng tượng ra được hiện giờ cô cắn môi nghẹn vất vả tới mức độ nào.
Nhưng mà không thể không nói, Vu Mạn Mạn phân cao thấp thực sự gia tăng chút thú vị cho trận tình ái này. Tiêu Lê muốn biết khi nào cô không nhịn được, mỗi lần cắm vào đều đủ sâu. Mà Vu Mạn Mạn thì đánh chết cũng không chịu nhận thua, ngoại trừ bị cắm tới chỗ sâu sẽ không nhịn được lẩm bẩm hai câu, lặp đi lặp lại nhiều, thực sự bị cô nhịn xuống được.
Mà Tiêu Lê dần dần cũng bắt đầu không thành thạo như vậy, cơ thể Vu Mạn Mạn mẫn cảm ngoài ý muốn, bị anh đè nặng thao lâu như thế, nhục bích đã có chút không chịu nổi. Mỗi lần anh cắm mạnh vào chỉ trong nháy mắt sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức run lẩy bẩy, biến loại kɧoáı ©ảʍ này thành hai người cùng nhau trải qua.
“Kêu ra đi.”