Chương 5: Thảo luận về tầm quan trọng của kích cỡ côn ŧᏂịŧ trong thịt văn 5
Tiêu Lê còn chưa dứt lời, qυყ đầυ nóng bỏng thô to của người đàn ông đã đâm tận sâu vào thịt mềm trong khoang miệng người phụ nữ. Trước mắt Vu Mạn Mạn xuất hiện một tầng nước mắt sinh lý hơi mỏng, yết hầu co rút lại theo bản năng khiến Tiêu Lê vì hưởng thụ mà hơi nhíu mày.
“… Chính là như vậy.”
Cuối cùng trong giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông cũng có chút khàn khàn, sau khi anh nói xong thì bàn tay chỗ bả vai cô đã chuyển sang chế trụ gáy cô, ngón tay luồn vào trong tóc, giữ chặt lấy đồng thời phần eo không ngừng dùng lực đẩy vào trong.
“Cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ qυყ đầυ mới có thể sướиɠ, hiểu rõ chưa?”
“Ô… Ô ừm…”
Vu Mạn Mạn bị đâm căn bản không nói nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh ngắn ngủi mà nhỏ vụn. Tay cô nắm chặt lấy quần tây của Tiêu Lê, bị từng cái có lực mà nhanh chóng va chạm đâm tới vành mắt hơi phiếm hồng.
Sau đó giây tiếp theo, côn ŧᏂịŧ còn bành trướng của người đàn ông rút thẳng ra khỏi miệng cô.
Nước bọt vì cọ xát mà trở nên sền sệt, khi Tiêu Lê rút côn ŧᏂịŧ ra qυყ đầυ thậm chí kéo ra sợi tơ từ miệng. Vu Mạn Mạn ngây ngốc nhìn sợi tơ trong suốt được kéo ra, sau đó nhanh chóng biến mất vào trong bóng ma dưới qυყ đầυ góc cạnh của người đàn ông.
“Cái tiếp theo.”
Giọng nói của Tiêu Lê truyền từ trên đỉnh đầu đến, giây tiếp theo Vu Mạn Mạn được người đàn ông kéo dậy khỏi đất, sau đó trời đất quay cuồng đã bị đè trên ghế sô pha trong nhà.
“Màn dạo đầu của cô cũng cần bố trí lại lần nữa.” Tiêu Lê tiện tay đặt bản thảo bên cạnh Vu Mạn Mạn, nhìn lướt qua lại nhíu mày: “Khẩu giao trước lại hôn môi sẽ khiến tôi có cảm giác đang ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, tôi không thích như vậy. Tôi hi vọng cô có thể chiếu cố cảm nhận của người đọc nữ, đồng thời cũng chiếu cố một phần nhỏ người đọc nam.”
Sau khi nói xong, Tiêu Lê giơ tay kéo lỏng cà vạt trực tiếp đè lên, âm điệu âm sắc hoàn toàn không hợp với hơi thở nóng bỏng chỉ trong nháy mắt chạm lên làn da của Vu Mạn Mạn. Một tay của người đàn ông nhanh chóng tiến vào làn váy ngủ của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vu Mạn Mạn nổi lên một tầng da gà trên sống lưng.
“Đừng, đừng! Thôi bỏ đi!” Vu Mạn Mạn sắp khóc tới nơi, tuy cô thèm cơ thể Tiêu Lê nhưng biết lúc này cô thực sự thực hiện được, Tiêu Lê ra khỏi cửa nhà cô sẽ làm chết cô mất: “Tôi biết sai rồi, tôi thực sự biết sai, anh tha cho tôi lần này đi, lần sau tôi không dám dĩ hạ phạm thượng nữa!”