Ngụy Lan Y đồng ý trong sự run sợ. Cô không còn đủ lí trí để nghe thêm lời nào nữa. Hiệu trưởng và gia đình ông ấy là ân nhân, là gia đình của cô... Cô không thể vì bản thân mà liên lụy đến họ.Rõ ràng khi rời đi, ngày nào, đêm nào Ngụy Lan Y cũng luyện tập biết bao lần chỉ để đối phó với Bạch Phong Thần. Ấy vậy mà khi đối diện với hắn, hô hấp cô như đình trệ, l*иg ngực đau nhói sợ hãi chạy trốn...
Ngụy Lan Y được Bạch Phong Thần ôm xuống lầu. Cô sợ hãi không dám ngẩng mặt nhìn, chỉ có thể im lặng rơi nước mắt trong l*иg ngực hắn. Khi cô quay về cùng Bạch Phong Thần, cô sẽ lấy hết can đảm để nói chuyện bình tĩnh với hắn... Chuyện nhà họ Khang có lẽ sẽ kết thúc từ đây rồi. Bạch Phong Thần nhẫn nhịn bao năm, đã đối với họ khoan dung và tình nghĩa người nhà. Cô biết hắn đã đến giới hạn. Nếu không đi cùng hắn hôm nay thì hắn vẫn có hàng ngàn hàng vạn cách đưa cô về.
Ông bà Khang cùng ba người đàn ông trơ mắt nhìn cô bị đưa đi. Không phải họ sợ Bạch Phong Thần mà là vì con át chủ bài hiệu trưởng dưới vùng huyện nhỏ. Bạch Phong Thần có lẽ đã lấy gia đình ấy ra đe doạ nên Ngụy Lan Y mới thoả hiệp. Bọn hắn sẽ không xen vào nữa.
Ba năm trước Bạch Phong Thần đã cảnh cáo và nhắc nhở, rằng Ngụy Lan Y là Bạch gia thiếu phu nhân, tương lai sẽ trở thành vợ danh chính ngôn thuận của hắn. Bọn hắn chỉ giúp đỡ cô được đến đây, suy cho cùng đó vẫn là cuộc đời của cô, không ai có thể xen vào ngoài họ Bạch đó.
***
Ngụy Lan Y được đưa đến cục dân chính. Pháp luật không cho phép chú cháu trên danh nghĩa kết hôn, nhưng Bạch Phong Thần đã có cách của mình. Hắn khôi phục danh tính tiểu thư Ngụy gia cho cô, thay vì thân phận Hạ Lan Chỉ kia.
Cô không tin vào mắt mình. Bạch Phong Thần muốn kết hôn với cô là việc không thể ngờ tới. Cô liên tục giãy dụa nhưng đã bị hắn uy hϊếp. Chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ làm cô sụp đổ mềm nhũn cả thân rồi.
Thủ tục kết hôn hoàn tất. Mọi việc thật đi quá xa, càng ngày càng lệch lối. Ngụy Lan Y bật khóc. Cô không nhịn được mà thút thít trong lòng Bạch Phong Thần.
Hắn nhìn cô khóc liền nâng cằm cô lên. Bàn tay lớn của hắn lau đi giọt lệ trên khoé mắt Ngụy Lan Y. Hắn trìu mến nhìn, môi nhanh chóng áp lên cánh môi mềm mại như cánh hoa của cô. Ngụy Lan Y ư ư giãy dụa lại bị hắn nhân lúc hôn sâu. Hắn đưa lưỡi vào khoang miệng cô, tàn nhẫn càn quét. Hắn muốn xoá đi tất cả dấu tích thuộc về người đàn ông khác trên người cô.
Ngụy Lan Y đã bị vấy bẩn đủ, không cần thiết thêm nữa. Ba năm trước nếu không phải vì ông bà già nhà hắn liên tục ngăn cản, uy hϊếp thì giờ đây Ngụy Lan Y đã sinh được cho hắn mấy đứa con rồi!
Lấy đi hết mật ngọt, Bạch Phong Thần buông tha môi lưỡi Ngụy Lan Y, vùi cô vào lòng. Hắn đưa mắt nhìn tài xế, ý nói mau đi nhanh. Ngụy Lan Y thở hổn hển trong lòng hắn, khó khăn hít từng ngụm không khí.
***
Y Nhạc biệt thự nằm trong khu đại nhà giàu, cách vài trăm mét mới xuất hiện một căn biệt thự như vậy. Ngụy Lan Y bị đem tới nơi này- khởi nguồn cho cơn ác mộng. Sáu năm trước, chính nơi đây là thời điểm cô bị đám đàn ông đó ngày ngày hành hạ, thoả mãn nhu cầu tìиɧ ɖu͙©. Khi quay lại đây, một cỗ cảm xúc khó nói cứ lớn dần trong lòng.
Hắn để cô vào một căn phòng lớn, xung quanh trắng đen là chủ đạo. Chiếc giường King size đắt ở góc phòng, bàn làm việc với máy tính và tài liệu cùng với giá sách đầy. Đây là phòng của Bạch Phong Thần. Nó không chút thay đổi. Mọi vật vẫn giống như mấy năm trước, không xê dịch một ly, nhất là tấm ảnh chới vô cùng lớn trên tường và những bức ảnh như vậy được đặt khắp ngóc ngách. Ngụy Lan Y đã để ý từ khi bước vào căn biệt thự này. Nơi nào cũng treo ảnh của cô và hắn...
Ngụy Lan Y nhìn xuống cạnh giường, hai mắt trợn tròn. Là dây xích! Hắn muốn trói cô lại sao? Không thể...
Bạch Phong Thần đặt cô xuống giường rồi chính mình cởi vest nằm xuống ôm cô. Hắn vùi đầu vào cổ trắng ngần cùng mái tóc thơm dịu. Người phụ nữ của hắn cuối cùng cũng đang nằm trong tay hắn rồi!
Ngụy Lan Y khó hiểu với hành động đó của Bạch Phong Thần. Cô nắm chặt ga giường, hai mắt nhắm tịt, cả người cứng đờ không nhúc nhích. Hơi thở nam tính phà vào cổ cô, nó nhạy cảm run lên.
"Chú... Không làm việc sao?"
Bạch Phong Thần khẽ mở mắt. Hắn vùi sâu vào cổ cô, ánh mắt nhàn nhã.
"Không cần thiết. Em mau nghỉ đi"
"Còn nữa, gọi "chồng"!"
_______
Tác giả:
Thấy anh Thần hiền lành đáng iu không mọi ngừi? Mình sẽ cố gắng giảm bớt đi cái lạnh của Bắc cực ở con người anh Thần, và chúng ta sẽ có bất ngờ với con người của ảnh đó!!!!
Mọi người valentine vui vẻ nhe