Cô Vợ Mềm Mại Dễ Thương Của Lý Thiếu

Chương 7: Cô bé thích đồ ĂN

Edit&Beta: VyVy

——

Lời của dì Lâm vừa dứt, Tô Hoà không khỏi gật đầu, như gà mổ thóc, nhìn Lý Chu đầy mong đợi.

“Được rồi, lát nữa anh đưa em đi chơi.” . Truyện Gia Đấu

Lý Chu nhẹ nhàng xoa đầu Tô Hoà, giọng nói đặc biệt ôn nhu.

Nụ cười trên mặt Tô Hòa lập tức hé mở, cô tràn đầy vui vẻ, vui vẻ như một đứa trẻ được kẹo.

“Nhóc con mau thỏa mãn. Em năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nguyễn Thư Ninh nhìn Tô Hòa hỏi, cô gái thoạt nhìn rất nhỏ.

“Em hình như hai mươi tuổi.”

Tô Hòa dùng ngón tay đếm, sau đó chậm rãi nâng mắt nhìn Nguyễn Thư Ninh, giọng điệu có chút không chắc chắc

Nguyễn Thư Ninh: “...”

Cũng đúng, anh đi hỏi một người mất trí nhớ, hẳn là cũng không nhận được đáp án tốt gì.

Cô gái nhỏ muốn đi ra ngoài chơi, Lý Chu tự nhiên là ở cùng, nhìn cô nở nụ cười như chim nhỏ vui vẻ, Lý Chu chợt cảm thấy tâm tình cũng không tệ lắm.

“Anh, em muốn ăn kem, anh đi mua được không?” Tô Hòa chỉ vào tiệm kem bên kia đường, cô kiễng mũi chân, vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Chu.

“Được, ngoan ngoãn ở đây chờ anh.” Lý Chu cự tuyệt không được, anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tô Hòa, sau đó đi đến bên kia đường mua kem cho cô.

“Ra ngoài đi.” Lý Chu vừa mới rời đi, sắc mặt Tô Hòa liền thay đổi, trên khuôn mặt vốn tươi cười hiện tại đã là một mảnh lạnh như băng.

“Lão đại.” Hai người đàn ông mặc âu phục giày da đi đến bên cạnh Tô Hòa, bọn họ cung kính hô, hơi cúi đầu.

“Anh đi theo tôi làm gì?” Tô Hòa hai tay đút vào trong túi quần, cô lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, thần thái lạnh lùng.

“Bảo vệ cô.” Hai nam nhân nói, giọng điệu cung kính.

“Các người cảm thấy tôi cần?” Tô Hòa nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười lãnh đạm.

Cô không cần bất luận kẻ nào bảo vệ, chính cô có thể bảo vệ mình, phương pháp bảo vệ tốt nhất của một người, chính là giỏi ngụy trang, ví dụ như Tô Hòa, cô chính là như vậy.

Bất quá, cô tiếp cận Lý Chu, chỉ là bởi vì muốn bảo vệ anh, không có ác ý.

“Lão đại, cô xác thực không cần, nhưng mà... Lão đại cô thật sự muốn ở lại bảo vệ Lý Chu sao?” Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, một trong số họ mở miệng hỏi.

Tô Hòa tồn tại ở trong lòng bọn họ chính là tồn giống như thần, bọn họ thật sự không ngờ Tô Hòa lại cam tâm tình nguyện ngụy trang thành một thiếu nữ mềm mại ở bên cạnh Lý Chu, bảo vệ an toàn của Lý Chu, “Suy nghĩ của tôi có thể cho phép các ngươi nghi ngờ?”

Tô Hòa nhướng mày, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm như băng lãnh.

“Chúng ta không dám.” Hai người đàn ông trong nháy mắt cúi đầu, trầm mặc.

Bọn họ đích thực không dám, cũng không có bất kỳ tư cách nào.

“Nhiệm vụ hiện tại của tôi chính là bảo vệ Lý Chu, các người trở về truyền đạt tiếp, bên kia Lý gia thành phố A, tính toán xuống tay với Lý Chu.” Tô Hòa thần sắc hơi lạnh, cô chậm rãi mở miệng nói.

Tô Hòa cô từ trước đến nay chính là người có ân báo ân, Lý Chu đối với cô từng có ân, cô tất nhiên phải bảo vệ Lý Chu chu toàn.

Thần điện là một tổ chức thần bí, khiến cho người ta phải khϊếp sợ, không ai có thể tưởng tượng được chủ nhân của thần điện lại là Tô Hòa, một cô gái thoạt nhìn vô hại đối với con người và động vật.

“Đã rõ.” Hai người đàn ông lập tức rời đi, Lý Chu mua kem cũng sắp về.

Tô Hòa nói, bọn họ tuân thủ là được, những thứ khác bọn họ không dám nhiều lời.

Lý Chu vừa mới mua kem xong, lúc xoay người liền nhìn thấy bên cạnh Tô Hòa có hai người đàn ông đang đứng, nhưng thoáng cái đã không thấy đâu.

Lý Chu bắt đầu hoài nghi mình nhìn lầm, anh dụi dụi mắt, chỉ thấy cô một mình đứng tại chỗ chờ anh.

“Tiểu Hòa, em vẫn đứng một mình ở chỗ này sao?” Lý Chu đưa kem đến trước mặt Tô Hòa, anh hồ nghi mở miệng hỏi.

“Đúng vậy.” Cô gái nhỏ không cần suy nghĩ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống bộ dáng nói dối, lộ ra vẻ ngây thơ của đứa trẻ.

Nhiều người chọn tin vào những gì trẻ em nói, bởi vì nhiều người tin chắc rằng trẻ em không thể nói dối.

Cho nên, Tô Hòa cũng giống như trẻ em, Lý Chu đương nhiên lựa chọn tin tưởng.

“Anh ơi, kem rất ngon, anh có muốn ăn một miếng không?”

Cô gái nhỏ cắn một miếng kem, nụ cười trên môi nở rộ, đưa miếng kem cho Lý Chu, nhẹ nhàng nói.

Giống như một cô bé không để ý

đến chi tiết, đơn thuần vô hại.

“Anh không ăn, Tiểu Hòa ăn đi.” Lý Chu xoa xoa đầu Tô Hòa, ôn nhu nói.

“Tiểu Hòa phải biết nam nữ khác nhau, hiểu không?” Lý Chu hơi cúi người xuống, anh nhìn ánh mắt Tô Hòa nói.

“Anh ơi, cái gì gọi là nam nữ khác nhau nha?” Tô Hòa nhìn Lý Chu bằng đôi mắt đen như trái nho, nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.

Dường như cái gì cũng không biết, đơn thuần lợi hại.

“Chính là không thể cùng nam nhân gần gũi, ăn đồ ăn không thể cùng nam nam nhân ăn chung, tự mình ăn, hiểu không?” Lý Chu lập nghẹn lại, anh nhìn Tô Hòa, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cô vốn không biết mấy thứ này, hay là sau khi mất trí nhớ liền đem mấy thứ này quên mất?

Lý Chu đột nhiên có chút hoài nghi tính cách của Tô Hòa, là lúc trước mất trí nhớ tính cách chính là như vậy, hay là sau khi mất trí nhớ mới tạo thành tính cách như vậy?

“À à, Tiểu Hòa hiểu rồi, nhưng mà...” Tô Hòa bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, bất quá qua một lát cô lại vẻ mặt buồn bã cúi đầu.

“Có chuyện gì vậy?” Cô gái nhỏ đột nhiên buồn bã, làm Lý Chu có chút trở tay không kịp.

“Thế nhưng, thế nhưng, cũng không thể cho anh sao? Anh trai không phải người ngoài, anh là người thân nhất của Tiểu Hòa.” Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nói, cô khoa tay múa chân ra hiệu, đúng là đáng yêu muốn chết!

“Ừm, người ngoại trừ anh trai ra.” Lý Chu ngây ngốc bật cười, anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tô Hòa, chậm rãi nói.

Tô Hòa một tay cầm kem, một tay nắm tay Lý Chu, đi dạo giữa một đống đồ ăn ngon.

Cô không giống như các cô gái khác, những cô gái khác đi dạo quần áo, mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da, còn cô thì đi dạo phố ẩm thực.

“Tiểu Hòa không muốn mua quần áo sao?” Lý Chu nhìn túi đồ ăn lớn nhỏ trên tay mình, chậm rãi hỏi.

“Không cần.” Tô Hòa lắc đầu, cô cắn ống hút trà sữa, khuôn mặt phồng lên, trông rất đáng yêu.

Cô gái nhà anh quả thật là tin đồ ăn uống nha, trong lòng đều là đồ ăn, vừa nhìn đã biết là đặc biệt dễ lừa gạt.

Hai người đàn ông mặc âu phục cũng không đi xa, mà vẫn luôn ở xung quanh quan sát Tô Hòa và Lý Chu, nhìn tất cả hành động của Tô Hòa, biểu tình của bọn họ không biết nên kết thúc như thế nào.

Thực sự đặc biệt ngạc nhiên.

——