Chương 41
Trong không khí tràn ngập mùi vị sâu kín, chất lỏng nồng nặc vẩy đầy tay anh. Anh rút hai ngón tay cực kỳ ướt ra, tinh tế thưởng thức. "Chậc chậc" thở dài, giống như nắm được điểm mẫn cảm của cô là không có cách nào. Nâng tay, từ từ bỏ vào trong môi mυ'ŧ, những nước không kịp uống cạn, tí tách tràn qua cánh tay, chảy đến trên đất."Ưmh, thật đúng là ngọt!"
Anh không thể vô sĩ hơn nữa!
Diêu Thủy Tinh khẽ thở gấp xoay người lại, nhìn anh. Rõ ràng làm động tác da^ʍ uế như vậy, sao Hạ Viễn Hàng có thể vẫn còn anh tuấn đến mức khiến cho người ta nổi điên như vậy?
Vào giờ phút này, ánh mắt mông lung một mảng hơi nước của cô chú ý tới âu phục kiểu cách anh mặc. Màu tối mặc trên người anh thật đúng là không còn gì thích hợp hơn nữa! Hạ Viễn Hàng không phải loại trai đẹp có thể tùy ý thấy được. dliễn đlàn llê qluý đlôn Không có phong cách ưu nhã, diện mạo hoàn mỹ, nhưng anh có ngũ quan thô sơ mà phóng khoáng, thâm thúy, mười phần mùi vị đàn ông. Hơn nữa vào giờ phút này, nếu như xuất hiện trong dạ tiệc, sợ rằng sẽ trở thành người nổi tiếng được các cô gái điên cuồng theo đuổi.
Cau mày, tưởng tượng làm cô không thể khống chế cảm xúc buộc cô phải cố xóa đi. Cô không muốn dùng não để suy nghĩ tại sao anh ở chỗ này, đi vào khách sạn Thủy Tinh như thế nào.
Dù sao, Hạ Viễn Hàng hôm nay, thân phận, địa vị đã sớm khác biệt với trước kia. Việc xã giao của anh cô không thể biết rõ, tựa như Hạ Viễn Hàng bây giờ vậy, cô đã không thể hoàn toàn nắm trong tay. Đáy lòng cô âm thầm cười lạnh, cho dù năm đó chính anh đối với cô ngàn ý trăm thuận, vẫn có bãi mìn cô không thể đυ.ng vào, huống chi hiện tại?
Lòng người vĩnh viễn đều không thể nắm trong tay được.
Đám người vừa mới xuất hiện kia bây giờ đã sớm đi qua, thanh tĩnh, rất rõ ràng là người tham gia dạ tiệc. Không phải cô nên thấy may mắn? Thang máy chuyên dụng của Thủy Tinh trong khách sạn, thiết kế vô cùng bí mật, khéo léo lợi dụng hiệu ứng thị giác. Từ bên ngoài nhìn vào đây, nơi này cũng chỉ là tường kín mà thôi. Chỉ có đến rất gần mới có thể phát hiện, nơi này ẩn một khúc quanh, thang máy dành riêng cho cô ở chỗ này
Nhất định là người đàn ông này đã sớm biết rõ kết cấu trong này, cho nên cố ý đợi ở chỗ này.
Tâm tư quá xấu!
Đôi mắt trong veo quét xuống một thân nhếch nhác của chính mình. Lễ phục màu xanh nước biển bị anh lôi kéo đến không còn bộ dạng gì, mà qυầи ɭóŧ tơ tằm cũng bị anh xé rách ném trên đất. Nhìn lại quần áo anh vẫn sạch sẽ chỉnh chu như cũ, lửa giận của cô cháy hừng hực trong ngực.
Thật sự là anh cực kỳ cần dạy dỗ! Cô cũng vô cùng không ngại tự mình đến kết thúc.
Đến gần anh, ngón tay linh hoạt cởi thắt lưng của anh ra, lần vào bên trong sờ soạng. Mặc dù anh bày tỏ sự ngạc nhiên khi đến giờ mà cô vẫn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ dũng khí của anh nhưng anh vẫn muốn để cô làm xằng làm bậy, muốn nhìn xem, Diêu Thủy Tinh có thể làm được đến trình độ nào.
Anh đã nóng quá, bụng rất chướng, trong nháy mắt được phóng thích ra ngoài đó, manh mẽ bung ra đánh vào lòng bàn tay của cô. Thật to! Bàn tay trắng nhỏ bé mở rộng hết cỡ nhưng vẫn không cầm được anh, không thể làm gì khác hơn là ra sức vòng chặt anh, hoạt động từ trên xuống dưới, quyến rũ anh.
"Hạ Viễn Hàng." Cô liếʍ cổ anh, nếm thấy tư vị nhàn nhạt. Trên người của vẫn như năm đó, có hơi thở cỏ xanh. Ngẩng đầu, cô cố ý hạ thấp hơi thở gấp bên tai, nhớ trước kia, anh mê luyến nhất chính là tiếng rêи ɾỉ của cô.
Thở dốc Từng hơi từng hơi: "Em muốn, uh`m. . . . . ."
Quả nhiên, hô hấp của anh lập tức rối loạn.
Du͙© vọиɠ trong lòng bàn tay trở nên nóng rực và to hơn, cứng hơn, chống đỡ trong lòng bàn tay mềm mại, ra sức cọ xát.
Cô cố ý quyến rũ, hiệu quả vô cùng kinh người.
Hạ Viễn Hàng ôm lấy cô một cái, cả người cô giắt trên người của anh, chân thon dài kẹp thật chặt hông của anh, tay nhỏ bé của cô quyến rũ anh, tìm kiếm đến chỗ tơ lụa nho nhỏ nhập khẩu.
Không thể chờ nhiều hơn một giây nữa.
Anh di chuyển cái mông, trước khi cô chảy ra chất lỏng, "Phốc" một tiếng cắm vào chỗ sâu nhất của cô.
"A. . . . . ." Tiếng rêи ɾỉ của cô ở bên tai anh, vừa mềm mại vừa yêu kiều, mang theo tiếng trẻ con anh thích nhất, làm cho anh điên cuồng đâm vào.
Cô bị anh ôm lên cao, để giữ vững không té xuống, hai chân theo bản năng kẹp chặt anh. Cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua khuỷu chân của cô, nâng lấy cái mông tròn đầy đặn của cô, nâng cô, từng phát từng phát quẳng lên, lúc cô hạ xuống lại dùng sức đâm vào.
Loại tư thế này, vốn dĩ là anh có thể đi vào cực kỳ sâu, hơn nữa bị hấp dẫn tăng tốc độ. Mỗi một cái anh đều đâm vào chỗ sâu không thể tưởng tượng nổi, đội miệng tử ©υиɠ của cô lên.
Tê dại bủn rủn, còn có từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho ngón tay cô bấm thật chặt vào bắp thịt rắn chắc sau lưng anh, mà dưới cơ thể của cô bị hung khí khổng lồ của anh cắm vào, bị anh đâm đến ý thức sắp tan rã.
Thể lực của anh cực kỳ tốt, cánh tay lực lưỡng mạnh đến mức độ kinh người, cùng nhau, lúc vừa mới rơi xuống, lại hạ tay đỡ cô, muốn cứ như vậy chơi hư cô, tránh cho cô trở lại nhiễu loạn tim của anh.
Diêu Thủy Tinh cắn đôi môi đỏ tươi, mái tóc đen nhánh giống như hải tảo xõa ra, sau lưng theo động tác của bọn họ, bày ra đường cong mê người. Cô chủ động lên xuống, khi anh đâm vào, hung hăng xoắn chặt, chọc cho hô hấp của anh càng lúc càng loạn, động tác cũng càng lúc càng thô bạo.
Dưới cơ thể của bọn họ cũng đã sớm là một vũng nước, chất lỏng trơn bóng theo động tác của bọn họ vẩy ra, trong không gian nho nhỏ tất cả đều là âm thanh trong trẻo "Phốc, phốc".
Bọn họ càng lúc càng điên cuồng, cảm giác cũng càng lúc càng mãnh liệt, trong nháy mắt sắp vọt lên cao triều, trong túi Hạ Viễn Hàng truyền đến tiếng vang trầm trầm.
Động tác của anh ngừng lại, lập tức đổi lấy bất mãn của cô. Cô tại trên người anh nóng nảy lắc lắc, gấp gáp ra lệnh: "Hạ Viễn Hàng, nhanh một chút."
Đột nhiên trên môi anh giương lên nụ cười xấu xa lần nữa. "Bảo bối, chúng ta chơi khác một chút, có được không?"
"Đừng! Hạ Viễn Hàng, anh mau động đi!" Nước trong huyệt của cô liều mạng hút du͙© vọиɠ của anh, muốn làm cho anh cử động nữa. Lửa nóng của anh ổiở trong cơ thể cô lại đáng chết không nhúc nhích.Còn cô ở trên người anh, không có phối hợp của anh, cô hoàn toàn không có cách nào chủ động. Loại khó chịu nửa vời này làm tâm tình cô trở nên hỏng bét.
"Động, đương nhiên là muốn động." Anh chống cô trên vách tường. "Chúng ta thử tiết tấu điện thoại di động một lần, hử?"
Tiết tấu điện thoại di động?
Cô mau chóng hiểu ý tứ của anh, người đàn ông đầy ý nghĩ xấu xa này lại có thể theo tần số rung của điện thoại di động, từng phát từng phát đâm vào trong cơ thể cô.
Trời đánh! Loại này đâm chậm rãi này so bất động còn giày vò hơn! Đôi mắt cô căng lớn đỏ bừng, dưới thân cô sắp nổi điên rồi.
Cô không đề phòng đến anh sẽ ra một chiêu này, thở gấp đến đặc biệt lợi hại, mắt thấy sắp đến cực hạn nhưng người đàn ông kia vẫn kéo dài vô hạn. d"iễn đ'àn L'ê Q'uý Đ'ôn Không phải không biết được, mà là chỉ có thể nhìn lại sờ không tớii, ngược lại anh sắp kích động tới bộ dạng muốn ăn thịt người, nhưng tính nhẫn nại cực tốt, từng chút từng chút từ từ giày vò.
Cô hoài nghi mãnh liệt người đàn ông này là cố ý bày trò cô! Trời mới biết cõi đời này có ai gọi điện thoại, nửa ngày không có người nhận mà vẫn không chịu treo sao? Cái điện thoại chết tiệt! A. . . . . . nếu như có thể vang nhanh hơn chút nữa thì tốt rồi.
Sự thật chứng minh, bó tay chờ chết thì tuyệt đối không là Diêu Thủy Tinh! Cô rêи ɾỉ, tay nhỏ bé mềm mại vội vàng lục lọi trong túi âu phục của anh, vừa sờ thấy cái điện thoại chậm rãi vang lên kia liền lập tức rút ra, hung hăng một phát quăng vào tường.
Rốt cuộc, tiết tấu chậm phiền lòng này biến mất.
Cô đưa tay nắm phần còn lại của du͙© vọиɠ, cơ thể chủ động mυ'ŧ du͙© vọиɠ của anh. "Hạ Viễn Hàng, nhanh lên một chút, uh`m. . . . . . nhanh lên một chút." Kéo dài âm thanh, có ngọt nồng đậm đến ngấy và mềm mại dính vào, biết mỹ nhân lãnh nhược băng sương (lạnh lùng) làm nũng thì lực sát thương là như thế nào không?
Cái âm thanh yêu kiều đó khiến cơ thể Hạ Viễn Hàng chợt cứng đờ, du͙© vọиɠ trong cơ thể cô căng đến sắp nổi điên. Một tay anh đặt cô trên tường, kịch liệt đâm vào.
"Phốc phốc" tiếng cơ thể va chạm, vang lên với một tần số rất nhanh không thể tưởng tượng nổi , hăng hái ma sát mang tới kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ không có gì sánh bằng.
Trước kia, anh không chịu nổi nhất là dáng vẻ này của cô.
Hôm nay vẫn như thế.
Sau hành hạ dài đằng đẳng, rốt cuộc cô chiếm được kẹo mình muốn.
A. . . . . . đây mới là tư vị sung sướиɠ! Đôi mắt xinh đẹp vì kɧoáı ©ảʍ mà khẽ nhắm, loại mạnh mẽ đâm vào đó sẽ khiến anh nhanh chóng lên cao trào sảng khoái tràn trề .
Từng lớp, từng lớp thịt quyến rũ của cô vòng lên, ôm chặt anh. Vì cao triều nên thủy huyệt điên cuồng co rút. Một trận nối tiếp một trận, anh rên khẽ chống trên người cô ra sức cọ xát, hưởng thụ một khắc tuyệt mỹ này.
Lần cao triều này, sảng khoái đến vượt quá tưởng tượng.
Nhưng ai có thể ngờ tới, cô gái này lại có thể đột nhiên ra tay vào thời điểm anh không phòng bị nhất. Sau khi dùng sức đẩy anh ra, bắt cánh tay của anh lại, ném qua vai một cách đẹp đẽ, làm anh nặng nề va vào vách tường kiên cố đối diện. "Rầm" một tiếng vang dội chứng tỏ lúc cô gái này xuống tay cũng không hề có chút nào lưu tình nào.
Diêu Thủy Tinh vừa chạy, vừa sửa sang lại lễ phục xốc xếch của mình, thuận tiện nhặt qυầи ɭóŧ bị anh tiện tay ném xuống đất lên, nhanh chóng chạy tới cạnh thang máy, ngón tay nhấn xuống bộ phận phân biệt dấu vân tay.
Thật may là thang máy này chỉ có cô mới có thể mở, cũng thật may là sau khi cô dùng nó đi lên, nó vẫn dừng lại ở nơi này, chờ cô. Thang máy chi phí không rẻ, phản ứng vô cùng nhạy bén. "Rè" một tiếng mở ra, cô nhanh chóng nghiêng mình đi vào, ra sức nhấn nút đóng.
Một giây sau cùng trước khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, một bàn tay phái nam chen vào, cửa cảm ứng nhanh chóng bật ra lần nữa. Cô thấy khuôn mặt giống như ác ma của Hạ Viễn Hàng, lạnh đủ để làm địa ngục cũng kết băng.
"Diêu Thủy Tinh, em lần này, chơi lớn rồi!"