Ôn Phi ném ba quả liền, ba quả đều vào rổ, cô khá là tự hào, liếc mắt nhìn đồng hồ thì thấy sắp đến giờ vào lớp, cô nhặt bóng rổ để vào sọt đựng rồi đi ra ngoài, lượng vận động nhỏ không đổ mồ hôi, huống hồ trong sân bóng còn có điều hòa.
Ôn Phi vừa đi ra, cậu bạn xem cô chơi bóng mà không nói câu gì cũng đi theo, hai người đều đi về phía khu trường cấp ba, Lương Kỳ đi phía sau Ôn Phi không xa không gần, vừa vặn có thể nhìn thấy cô, lại không khiến cô cảm thấy xúc phạm, mối quan hệ mười mấy mét ngắn ngủi thế mà duy trì được hai tháng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đường Ôn hi tan học về nhà không gặp được Khúc Dĩ Phồn, nhà trường yêu cầu học sinh lớp mười hai ở lại trường học đến giờ tối, dù thành tích học tập của Khúc Dĩ Phồn tốt nhưng nhà trường không dám đối xử đặc biệt nên trước chín giờ mỗi tối Khúc Dĩ Phồn đều nằm nhoài ra mặt bàn ở trường ngủ.
Ôn Phi chờ thêm hai ngày, không có kết quả, Khúc Dĩ Phồn vỗ vai cô bảo cô đi về, Ôn Phi bước từng bước nhỏ, mỗi ngày tự mình về nhà.
Cô còn kiên trì ngày nào cũng chơi bóng rổ, đợi một ngày nào đó hợp tác với Khúc Dĩ Phồn, cô muốn đợi đến ngày đó, hai người kề vai tác chiến, đánh cho đối thủ tơi bời hoa lá, chắc chắn cô sẽ vô cùng hạnh phúc.
Ôn Phi cũng có thể đứng trên sân bóng rổ nhìn thấy cậu bạn mặc bộ đồ trắng muốt kia, mỗi lần Ôn Phi sử dụng sân đều gật đầu cười một cái với cậu bạn đó, còn cậu bạn đó thì gấp sách lại, thong dong thoải mái tựa vào ghế xem nàng chơi bóng.
Không chỉ có mấy học sinh nam đó đến sân bóng rổ, đột nhiên Ôn Phi phát hiện dần dần xung quanh có thêm mấy bạn nam chỉ xem mà không vào sân, mà hơn nửa ánh mắt đều xoay xung quanh cô, lúc Ôn Phi ném bóng vào rổ trong lòng có chút hoang mang rối bời, trông ánh mắt của đám nam sinh đó cứ như muốn làm gì cô vậy, hơi dọa người.
Vốn dĩ Lương Kỳ nghĩ chỉ có bản thân phát hiện cô gái này, sau đó sự thực chứng minh không phải như vậy, người xung quanh mang theo sự yêu thích hâm mộ đến xem “Thiếu nữ bóng rổ xinh đẹp” ngày càng nhiều, từ lẻ tẻ mấy người trở thành cả đám anh em tốt mang đồ ăn vặt đến sân bóng rổ khoa tay múa chân thảo luận về Ôn Phi, trong lòng Lương Kỳ bắt đầu thấy có chút không công bằng.
Làm gì, làm gì đây! Không thấy ai tới trước hả? Không ai thấy cô cười với ai trước hả? Mấy người hết người này đến người kia cứ bày cái khuôn mặt cười thẳng thắn ý đồ rõ ràng thế kia cho ai xem chứ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi ném ba quả ba điểm vào khung rổ, mấy nam sinh huýt sáo với cô, Ôn Phi không để ý, trong nháy mắt quay lại nhìn về phía Lương Kỳ, ánh mắt để lộ sự đắc ý lại có chút mong chờ, giây phút đó Lương Kỳ đã bị ánh mắt ấy gõ thẳng vào trong lòng.
Ánh mắt ấy giống như chú cún nhỏ, bạn bảo nó đi cắn cái đĩa được ném ra về, nó nhanh chóng cắn đĩa ném về, lộ ánh mắt hưng phấn chờ bạn khen ngợi.
Lương Kỳ hít vào một hơi thật sâu, sau đó đứng lên giữa đám người, bỗng chốc vóc dáng cao lên hơi đột ngột, cậu ấy lấy kinh mắt trên mũi xuống, đặt ngay ngắn lên sách, sau đó đi ra sân, lần đầu tiên cậu ấy mở miệng nói với Ôn Phi: “Anh chơi với em hai quả.”
Ôn Phi ngạc nhiên á một tiếng, sau đó vui vẻ chạy bước nhỏ đi nhặt bóng về: “Được đó, được đó, em vẫn luôn chơi một mình, anh tìm thêm mấy người nữa, chúng ta 3v3 đi!”
Trong đám người vẫn luôn ngồi xem cuộc vui bỗng chốc có mấy người chạy xuống từ khán đài: “Ây ây, thêm tôi nữa!”
Đã được năm người, Lương Kỳ trên sân nhìn quanh một vòng, số còn lại chỉ định ngồi xem không có ý ra sân, năm người thì thực sự hơi khó chơi, một trong số họ hơi mất kiên nhẫn nói: “Các người chỉ biết xem không thôi thì có thể tạo quan hệ tốt với con gái nhà người ta không hả? Ai biết chơi bóng rổ thì lên thêm một người nữa đi!”
Ôn Phi bị cậu ta nói nói thế thì đỏ mặt, đúng lúc đó có người đẩy cửa đi vào, còn chưa nhìn thấy mặt đã nghe thấy tiếng: “Ai chơi bóng rổ? Thiếu một sao? Tính cả tôi, tính cả tôi nữa, lâu lắm rồi chưa luyện tay, tính thêm tôi!”
Ôn Phi nhận ra giọng nói này, lần trước đi bơi chung, anh em tốt của Khúc Dĩ Phồn, chỉ có thể bơi ếch, còn bơi chẳng đâu vào đâu – Hồ Khải.