Tuy muốn ngủ cùng nhau, nhưng Lâm Thanh Hàm vẫn sợ chạm vào vết thương của Khúc Mặc Thương, cho nên luôn co người về phía bên trái. Tay trái Khúc Mặc Thương dùng sức kéo, nhẹ giọng nói: “Em tới gần chút, sẽ ngã xuống đất.”
Lâm Thanh Hàm hơi dịch qua, quay đầu nhìn Khúc Mặc Thương. Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Khúc Mặc Thương buông tay trái sờ sờ mặt nàng, sau đó khép mắt lại: “Nhắm mắt ngủ đi.”
Đôi mắt dưới lòng bàn tay khẽ động, có chút ngứa, cô còn có thể cảm giác được khóe môi nàng rụt rè câu lên, làm tâm Khúc Mặc Thương cũng ngứa ngáy.
Một lúc sau, Lâm Thanh Hàm xê dịch mặt, nhắm mắt lại chỉ đơn giản là chôn vào trong vòng tay của Khúc Mặc Thương. Thân thể bên phải của Khúc Mặc Thương có vết thương, nàng không thể ôm cô, cho nên dùng ngón tay nắm lấy góc áo của Khúc Mặc Thương, vùi đầu vào vòng tay cô ngủ.
Khúc Mặc Thương đặt cằm lên đầu nàng cọ cọ, hai người chen chúc trên giường bệnh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng thức dậy, Khúc Mặc Thương ngáp một cái, quay đầu liền thấy Lâm Thanh Hàm đang nhìn mình chằm chằm, tối hôm qua ngủ cùng nhau tối lửa tắt đèn chỉ cảm thấy ngọt ngào ấm áp, nhưng buổi sáng tỉnh dậy, nhìn thấy người rúc vào mình, mặt già của Khúc Mặc Thương vẫn có chút nóng.
Vừa định chào buổi sáng, ngón tay vừa động thì biểu tình của cô trở nên cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống ổ chăn, cư nhiên tay trái của chính mình dùng tư thái thật đặc biệt sờ vào trong áo của Lâm Thanh Hàm, lại sờ ở nơi bụng nhỏ của nàng.
Buổi sáng tốt lành trong miệng không thể phun ra, tai Khúc Mặc Thương đỏ bừng, vội vàng rút tay ra, cô... cô thật sự không biết thò vào lúc nào.
Lâm Thanh Hàm lại thoạt nhìn rất bình tĩnh, thậm chí còn nhấc người vén áo lên để lộ ra bụng nhỏ trắng nõn mềm mại, nàng nghiêng đầu nghiêm túc hỏi cô: “Chị thích sờ bụng em sao?”
Khúc Mặc Thương xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nói. "Không... không có, chị, chắc là chị không quen hai người ngủ. Chị ngủ một mình rất an phận, có thể là không cẩn thận sờ... sờ vào."
Lâm Thanh Hàm gật đầu, có vẻ đồng ý với lời cô nói, xoay người rời khỏi giường, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách ngày đó ngủ trong ký túc xá của chị cảm thấy bụng ngứa.”
Khúc Mặc Thương không hé răng, kéo chăn lên che đầu. Khóe môi Lâm Thanh Hàm nhẹ câu lên, cúi người kéo chăn của cô ra, thần sắc nghiêm túc nói: "Hiện tại em là bạn gái của chị, nếu chị thích thì có thể tùy tiện sờ."
Khúc Mặc Thương: ...
Cô cảm thấy hiện tại Lâm Thanh Hàm đã học được mặt không đổi sắc mà trêu chọc cô, cảm giác không tệ chút nào, là rất gian tà.
Cô đưa tay bóp mũi nàng: “Không được nói mấy lời không đứng đắn.”
Lâm Thanh Hàm sửng sốt, có chút không hiểu: “Không đứng đắn?” Nàng nghiêm túc lặp lại, suy nghĩ tới nghĩa đen liền cảm thấy rất thích hợp.
“Ừm, thật là không đứng đắn.”
Khúc Mặc Thương mỉm cười nằm xuống giường, cảm thấy bộ dáng này của Lâm Thanh Hàm mạc danh đáng yêu.
Đã đến giờ Lâm Thanh Hàm đi học, vốn dĩ nàng muốn xin nghỉ, nhưng Khúc Mặc Thương không cho.
Trước khi đi, Lâm Thanh Hàm vẫn không yên tâm: “Đây là số điện thoại của Phó Thư Nghiên để lại cho chị, chị có việc gì thì gọi cho em. Hẳn là hôm nay chị phải truyền dịch, đầu chị còn hơi choáng, có thể một mình truyền dịch được không?"
"Có thể, chị thật sự không sao, em sẽ đến muộn đấy."
Lâm Thanh Hàm bất đắc dĩ xoay người mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, không biết nghĩ tới cái gì, nàng dừng lại một chút, đi về phía Khúc Mặc Thương: "Em đi đây."
Khúc Mặc Thương nghĩ nàng vẫn còn không yên tâm, khẽ cười nói: "Chị biết rồi, đi đi."
Lâm Thanh Hàm lại không nhúc nhích, vẫn mím môi nhìn cô: "Em nói em đi đây, cho nên... chị, chị không hôn em một cái sao?”
Khúc Mặc Thương mở to mắt, nhìn người có vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn cố chấp nhìn cô, mặt có chút nóng lên: “Sao đột nhiên muốn... muốn chị hôn em."
Lâm Thanh Hàm cau mày: "Trong TV đều diễn như vậy, tình lữ phu thê, một người đi đều sẽ hôn một chút, chị chưa từng xem sao?"
Khúc Mặc Thương: …, cảm ơn, cô thực sự không muốn xem loại phim cẩu huyết này, quá đầu độc thiếu nữ đơn thuần.
Nhưng Lâm Thanh Hàm mím môi, ánh mắt cũng không phải đang đùa giỡn, mà là có chút chờ mong cùng khẩn trương, nàng rất nghiêm túc.
Khúc Mặc Thương không biết mình có phải là một người yêu đủ tiêu chuẩn hay không, nhưng đối với Lâm Thanh Hàm, cô đều không thể từ chối những gì nàng muốn. Chỉ cần đối với nàng có vẻ nghiêm túc, cô nhất định sẽ dùng mức độ nghiêm túc tương tự.
Ánh mắt chợt lóe, cô ngồi dậy nhẹ nhàng kéo Lâm Thanh Hàm lại gần, sau đó một nụ hôn mềm nhẹ rơi trên trán nàng. Lâm Thanh Hàm chớp chớp mắt, lúc cô sắp lui thì nàng nghiêng đầu trực tiếp hôn lên môi cô, dù chỉ là lướt qua nhưng cũng hai người đều khẽ run lên.
Cổ họng Khúc Mặc Thương mấp máy, nhìn người gần trong gang tấc, cuối cùng vẫn nhịn xuống xúc động muốn hôn nàng thật sâu. Lâm Thanh Hàm chưa từng yêu đương, nàng mới hai mươi tuổi, hai người mới chính thức hẹn hò được hai ngày, như vậy quá nhanh. Cô không thể biểu hiện quá háo sắc, ngủ sờ người ta gì đó đã rất đáng khinh rồi.
Cô thu lại ý niệm của mình, vươn tay sửa sang cổ áo cho Lâm Thanh Hàm: “Đi đi, sẽ đến muộn.”
Lâm Thanh Hàm nhìn cô một cái rồi mới chịu rời đi. Sau khi nàng đi ra ngoài, Khúc Mặc Thương mới có chút ảo nảo che mặt lại, sau đó cô nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra bấm số của Khúc Thịnh: “Ba, con có chuyện cần ba giúp.”
“Dạ, con muốn có tất cả tư liệu liên quan đến dự án xanh hóa của HW.” Ngón tay Khúc Mặc Thương gõ nhẹ trên giường, thần sắc điềm tĩnh nghiêm túc.
“Con biết rồi, nhiều nhất là một năm rưỡi con sẽ trở về, con sẽ chuẩn bị trước.”
Cúp điện thoại xong, Khúc Mặc Thương mới thở phào nhẹ nhõm, muốn cùng Lâm Thanh Hàm ở bên nhau nhất định không phải đơn giản là hai bên tình đầu ý hợp liền có thể, Lâm Thanh Hàm còn phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn.
Cô không phải đầu xanh hai mươi tuổi, chỉ nhìn thấy ngọt ngào trước mắt, thời điểm chấp nhận Lâm Thanh Hàm, cô cũng đã xem xét rất rõ ràng chướng ngại phía sau. Cô có thể thấy Lâm Thanh Hàm đã nỗ lực như thế nào, nàng đã nỗ lực chạy về phía mình, cô sống lâu hơn nàng nhiều năm như vậy, đã đến lúc đến lượt cô rồi.
Buổi chiều, sau khi Lâm Thanh Hàm tan học liền vội vàng đến bệnh viện, hôm nay Khúc Mặc Thương có thể về nhà tịnh dưỡng.
Vốn dĩ Khúc Mặc Thương nói sáng nay trở về, nhưng Lâm Thanh Hàm không cho phép, cô không có cách nào nên chỉ có thể chờ nàng đến đón.
Cô không định nói với Từ Thanh chuyện tai nạn xe, nhưng hôm qua cô không trở về, buổi sáng nàng gọi điện hỏi thăm, Khúc Mặc Thương mới nói cho nàng biết. Không nghĩ tới buổi chiều Từ Thanh đến bệnh viện, Phó Thư Nghiên cũng đến cùng nàng.
Nhìn thấy bọn họ mang hoa quả tới, Khúc Mặc Thương có chút dở khóc dở cười: “Buổi chiều em sẽ xuất viện, hai người mua cái này làm gì.”
Từ Thanh thấy cô thu thập đồ đạt một mình, cau mày hỏi: “Cô ấy không đến bồi em sao?"
Nhìn thấy bất mãn trong mắt Từ Thanh, Khúc Mặc Thương hơi ngẩng ra, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, nhưng cô không nghĩ nhiều mà chỉ cười nói: “Hôm nay em ấy có lớp, bị em giục đến lớp.”
Trong lời nói của cô đều lộ ra một cỗ sủng nịch, Từ Thanh nhìn cô quấn băng quanh đầu, sắc mặt cũng không được khỏe mạnh hồng hào như trước, thoạt nhìn mảnh mai gầy gò càng ngày càng đơn bạc, trong lòng quặn thắt đến khó chịu.
Cho dù trước đây nàng chưa từng thổ lộ, chính là nàng vẫn luôn cho rằng cô không thuộc về ai. Hơn nữa còn có thể cùng cô sớm chiều ở chung, nhàn rỗi còn có thể ngồi ở phòng khách uống trà tán gẫu, hiện tại thấy cô đã có đối tượng, cảm giác đè nặng càng tăng lên gấp bội.
"Ra là vậy, em a, chị không gọi điện thoại em cũng không nói cho chị biết. Tuy hôm nay em có thể xuất viện, nhưng đầu bị thương cũng không mau lành như vậy, trở về nhất định phải có người đi cùng, em còn định trở về một mình sao?"
Khúc Mặc Thương nhàn nhạt mỉm cười: "Kỳ thực cũng còn tốt, chỉ có chút chóng mặt mà thôi. Vốn dĩ buổi sáng đã có thể về, nhưng em ấy không đồng ý để em trở về một mình, lúc này mới trì hoãn tới buổi chiều."
Phó Thư Nghiên vẫn luôn ở bên cạnh nghe đối thoại của nữ nhân tên Từ Thanh và Khúc Mặc Thương, trong lòng đã sớm thầm thương tiếc vị học tỷ xinh đẹp này. Khúc Mặc Thương thật quá trì độn, cũng chưa nhìn ra người này có ý tứ với mình, từng câu đều như cắm dao nhỏ vào.
Cô có chút buồn cười, cũng không biết nha đầu lạnh như băng kia cùng cô một chỗ như thế nào. Nhưng mà, nếu người khác đã có người tring lòng, tất cả lời quan tâm dư thừa của Từ Thanh đối với Khúc Mặc Thương đều là một loại gánh nặng, cho nên cô xen vào: "Tôi tự hỏi tại sao cô ấy không có ở đây, ngày hôm qua còn hận không thể dính ở trên người cô. Bất quá thoạt nhìn cô ấy lạnh như băng, miệng cũng rất lợi lại, ở trước mặt cô lại là ngoan ngoãn đáng yêu."
Giữa những hàng chữ đều là cố ý nói tới cảm tình của hai người, Khúc Mặc Thương nghĩ đến Lâm Thanh Hàm, mặc dù biểu tình của cô vẫn nhất quán nhẹ nhàng ưu nhã, nhưng cũng không kìm được ý cười cười trên mặt, Từ Thanh cũng có thể cảm nhận được ngọt ngào phát ra từ đáy lòng cô, nàng chưa từng nhìn thấy Khúc Mặc Thương như vậy.
Trong lòng cảm thấy đau nhói, nàng không khỏi bày tỏ địch thù trước nữ nhân xa lạ lắm lời: “Không biết vị này là bạn thế nào của Mặc Thương, có chút không quen mặt.”
Nụ cười trên mặt của Phó Thư Nghiên cứng đờ, sau đó vẻ mặt vẫn thành khẩn nói: "Là tôi không chú ý đυ.ng phải Khúc tiểu thư, cho nên hôm nay tôi đến xem cô ấy thế nào."
Từ Thanh cau mày, "Lái xe trong trường còn có thể đυ.ng phải người, ý thức an toàn giao thông của vị tiểu thư đây cũng thật kém."
Phó Thư Nghiên: ... mình nên câm miệng mới đúng.
Khúc Mặc Thương nghĩ đến tình cảnh ngày đó Lâm Thanh Hàm đối đãi với Phó Thư Nghiên, không nhịn được nở nụ cười.
Phó Thư Nghiên rất buồn bực, nhưng khi nghĩ đến một chuyện cô lại có chút nghi hoặc nói: "Tôi vẫn luôn rất tò mò, ngày hôm đó cô tỉnh lại trực tiếp gọi họ tôi, Thanh Hàm nhà cô giơng như cũng biết tôi, nhưng tôi nghĩ rất lâu lại không nhớ đã gặp hai người.”
Sắc mặt Khúc Mặc Thương cứng đờ, nhàn nhạt liếc cô một cái, “Thực sự Phó tiểu thư đã để lại cho chúng tôi ấn tượng quá sâu, cho nên nhiều năm như vậy chúng tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng."
Phó Thư Nghiên "Ồ" một tiếng, có vẻ rất hứng thú: "Thật sao? Hai người đã xem triển lãm thiết kế của tôi? Nhưng đã nhiều năm tôi không có tham dự, cũng không có khả năng, cụ thể là khi nào?"
Sắc mặt Khúc Mặc Thương càng thêm cứng, cổ quái mà nhìn Phó Thư Nghiên, "Tôi cảm thấy cô sẽ không muốn biết."
Phó Thư Nghiên càng thêm tò mò, không nhịn được muốn hỏi thêm nhưng Lâm Thanh Hàm đã đẩy đi vào. Cửa phòng không đóng, nàng vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện giữa Phó Thư Nghiên và Khúc Mặc Thương, vừa bước vào cửa đã thấy cô và Từ Thanh, thần sắc tối sầm lại, nhìn Phó Thư Nghiên vẫn còn muốn hỏi, nàng nhàn nhạt nói: "Lòng hiếu kỳ không nhất định sẽ gϊếŧ chết một con mèo, nhưng lòng hiếu kỳ hiện tại của cô, sẽ...."
Nàng dừng một chút châm chước từ ngữ: "Sẽ làm chúng tôi rất xấu hổ."
Nàng mặt vô biểu tình nói hai chữ xấu hổ, làm Khúc Mặc Thương vốn xấu hổ liền cười thành tiếng.
Lâm Thanh Hàm gật đầu với Từ Thanh, đi tới xách đồ cho Khúc Mặc Thương, nói: “Em vừa làm thủ tục xuất viện xong, chúng ta về thôi.”
Phó Thư Nghiên cũng xách trái cây: “Đi thôi, tôi đưa ba người trở về."
Nói xong, Từ Thanh và Lâm Thanh Hàm đồng thời mặt vô biểu tình quay đầu nhìn cô, cô lập tức nói: "Tôi đã lái xe nhiều năm, là tài xế lão luyện. Lần trước là bởi vì chút chuyện nên thất thần, nếu không cũng sẽ không xảy ra tai nạn.”
Tài xế lão luyện? Khúc Mặc Thương buồn cười, thật đúng là như vậy.