Trans : Minh Anh
Edit + Beta : Trâm , Thảo , Ly
_______
Tay Lục Tinh hơi lấm tấm mồ hôi. Muốn hỏi một chút . Nhưng hỏi như thế nào? "Cậu vừa mới nói cái gì với tôi" sao? Như vậy có phải hay không rất trực tiếp?...
Mặt Khôi Tước nóng lên, chính mình vừa nãy có phải hay không quá mức xúc động, bộ dáng không phản ứng của đối phương là phản ứng chậm sao? Thật xấu hổ, mẹ nó làm sao bây giờ? Tiếp tục ngắm phong cảnh sao? Thật may, trời ạ, Lục Tinh vẫn đẹp trai!
Thời điểm hai người đang trầm mặc, Hải Dương quán dần dần lấp ló xuất hiện .
Khôi Tước đem quyển sách trong tay trả lại chỗ cũ: "Tôi có thể gọi anh là Lục Tinh?" Khôi Tước trêu đùa.
Lục Tinh cười: " Vậy cậu tên gì ?"
"Chúng ta xuống xe thôi."
"Tên của tôi thực ngốc." Khôi Tước rối rắm, "Không cho anh cười."
"Kia không được đi , cậu lúc nào cũng trêu chọc tôi, sao lại nói tôi không cười được ? "
Khôi Tước nhíu mày.
Lục Tinh cảm thấy được chính mình xong đời rồi, nhưng mà bộ dáng giận dỗi của đối phương cũng rất đáng yêu
"Tôi cũng chỉ cười một chút thôi a "
Khôi Tước liếc mắt nhìn anh , nhỏ giọng nói: "Điền tiểu trong bảo khố."
"Điền tiểu trong bảo khố?" Lục Tinh buồn cười. Giống như tên tiểu bảo bảo thật đáng yêu!
"Cây cỏ túc tiêu! Điền tiêu trong bảo khố."
"Nga." Lục Tinh lập tức nghiêm túc, nhìn Khôi Tước nói, "Cậu , cái tiểu lừa đảo này."
Giây tiếp theo lại cười tủm tỉm hôn lên má Khôi Tước, "Rõ ràng đáng yêu không chịu được."
Sau khi bị được đối phương hôn vào má , Khôi Tước trong lòng cảm ơn ba mẹ đã đặt cho mình cái tên thật tốt.
Não bị luyến ái chi phối, người bạn nhỏ Khôi Tước cùng bạn trai hắn hơn năm tuổi là Lục Tinh tay trong tay đi xem cá heo biểu diễn ở Thủy Cung . Hai người chơi đến giữa trưa thì cùng nhau đi ăn một bữa tiệc nhỏ . Ăn uống xong thì theo như kế hoạch đến rạp chiếu phim .
Trong khi xem phim, Lục Tinh cũng áp dụng sách lược mà các tiền bối đã dạy, xem trong rạp lớn.
Ngoài ý muốn, Khôi Tước bởi vì ban nãy ăn quá nhiều nên hơi mệt, hơn nữa còn dựa vào bả vai của Lục Tinh, thể xác và tinh thần không thuận theo tình hình mà vừa nhắm mắt ngủ, khi mở mắt ra cũng đã gần hết phim.
Khôi Tước hoàn toàn không thể tin được chính mình thế nhưng lại ngủ gật dựa trên người Lục Tinh ! Rạp chiếu phim! Cảnh tối lửa tắt đèn! Hai cái nam nhân lựa chỗ khuất ngồi! Nhưng ngay cả cái hôn nhẹ cũng không có!
Khôi Tước chịu đả kích từ trong rạp chiếu phim đi ra đều mang theo cảm xúc dị thường, quái lạ .
Lục Tinh ở bên cạnh cũng rất kích động, kế hoạch của hắn là hâm nóng tình cảm trong lúc xem phim, nhưng khi thấy Khôi Tước ngay cả xem phim cũng cảm thấy nhàm chán đến nỗi đi ngủ. Lục Tinh mờ mịt : kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Trên đường, hai người vẫn luôn một mực trầm mặc, cho đến khi đến bãi đỗ xe, Lục Tinh nhu nhu cái mũi mở miệng trước: "Thật có lỗi, không nghĩ tới xem phim lại nhàm chán như vậy."
Khôi Tước ngẩng đầu nhìn anh liếc mắt một cái: "Đều tại anh , bả vai so với gối đầu còn muốn thoải mái hơn."
". . . . . ." Lục Tinh vừa mới còn tâm tình bất an không yên, lập tức đã bị đối phương hủy diệt .
Điện thoại Khôi Tước vang lên.
Lục Tinh quơ quơ chìa khóa trong tay ý bảo chính mình đi trước lấy xe.
Khôi Tước vừa đi theo Lục Tinh vừa nói:
" Sao vậy?" Lục Tinh quay đầu lại xem vẻ mặt không vui của Khôi Tước .
"Tôi phải quay về công ty một chuyến."Lục Tinh chủ động: "Tôi chở cậu đi”
Khôi Tước trông ủ rũ, chỉ có thể gật đầu.
Trên đường đi Khôi Tước không hề biểu lộ ra chút cảm xúc . Đến nơi, hắn cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, nhưng ngẫm lại hắn liền đóng cửa xe ngồi xuống.
Lục Tinh vội vàng hỏi: " Sao không xuống ?"
"Cám ơn anh , hôm nay tôi rất vui. Nhưng vì ở rạp chiếu phim tôi hơi mệt nên đã ngủ quên mất. Khi xem phim đến một cái hôn nhẹ đều không có, rõ ràng cơ hội tốt đến như vậy."
Lục Tinh dở khóc dở cười, nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn nghiêng người hôn lên hai má Khôi Tước: "Kỳ thật tôi thừa dịp cậu ngủ đã hôn cậu."
" Thật vậy sao ? " Khôi Tước hơi hơi tỉnh lại một chút nén lại vui mừng : "Tối nay tôi muốn đi dạo phố."
" Tối nay tôi có chút việc , chúng ta có đi vào lần sau "
"Còn có lần sau sao?" Khôi Tước lập tức mở to hai mắt.
"Đương nhiên a."
Khôi Tước vui mừng: "Vậy anh vẫn liên hệ với tôi sao?"
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Khôi Tước, tâm tình Lục Tinh cũng vui lên, cảm tình trong l*иg ngực lại dâng lên hoặc nói căn bản là không còn ủ rũ nữa.
Lục Tinh thật sự không nghĩ áp lực đã giảm xuống, thời điểm anh mở miệng thanh âm khẩn trương có chút phát run.
"Tôi sẽ. . . . . . .
"Tôi còn muốn cùng cậu mỗi ngày nói chuyện qua điện thoại, tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu . . . Nói ra thực rất dọa người, nhưng tôi đến nay vẫn chưa có yêu đương . . . . . .
" Nhìn cậu không vui từ rạp chiếu phim đi ra, tôi đều khẩn trương muốn chết, muốn cho cậu cảm nhận tôi là tốt nhất, nhưng lại sợ cậu không thích. . . . Nếu cậu không thích nhất định phải nói cho tôi biết."
Nói tới đây, mặt Lục Tinh đã đỏ đến không thể đỏ hơn, chính anh tự cho chính mình động lực dưới đáy lòng.
"Cậu có thể cho tôi cơ hội để theo đuổi cậu không? Tôi thích cậu lâu rồi."
Khôi Tước ngồi yên ở một chỗ vẫn không nhúc nhích.
Lục Tinh vò đầu: "Tôi biết muốn cậu lập tức đáp ứng là một yêu cầu rất đường đột, cậu có thể sẽ sợ hãi nhưng..."
"Tôi đáp ứng!" Khôi Tước đáp lại trong giây lát, lặp lại một lần nữa, "Tôi đáp ứng!"
Khôi Tước rất vui nếu không phải đang ngồi ở trong xe, hắn sẽ cao hứng đến hận không thể ôm Lục Tinh đứng lên: "Sao anh lại cho rằng tôi là đang sợ hãi ! Lỡ như anh bị người khác đoạt đi rồi làm sao bây giờ ? ”.
Lục Tinh vẻ mặt mê mang còn chưa phản ứng kịp nhưng rất nhanh liền kéo hắn lại ôm vào trong lòng hôn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng: "Cậu nói thật sao? Cậu đáp ứng rồi?"
"Đương nhiên! . . . . . Tôi hiện tại rất vui vẻ, tôi nghĩ rằng anh không thích tôi. Anh có đôi khi lúc nóng lúc lạnh, tôi lại không quá hiểu biết về anh , muốn hỏi cái gì đều không có dũng khí, tôi vẫn rất sợ hãi bị cự tuyệt, tôi rất sợ. Tôi hiện tại có loại cảm giác không chân thực."
Khôi Tước ngẩng mặt lên đối diện với khuôn mặt Lục Tinh : "Tôi cũng ám chỉ cho anh rất nhiều lần! Nhưng anh đều không có đáp lại."
"?" Lục Tinh dùng hai giây thời gian lý giải ý tứ những lời này, nhớ lại suốt nửa năm này cứ như cưỡi ngựa, hai bên rốt cục mới chính thức ở bên nhau , "Nói như vậy cậu đối với tôi. . . . . .
Chúng ta đây thời gian dài như vậy. . . . . ."
Khôi Tước nháy mắt mấy cái. Lục Tinh bụm mặt: "Có phải hay không có chút ngốc?"
Khôi Tước gật gật đầu.
Lục Tinh cười ngây ngô một hồi, theo sau lắc đầu: "Thật choáng váng a."
"Đại ngốc tử." Khôi Tước hôn lên khuôn mặt Lục Tinh một cái.
"Tiểu ngốc tử."
Hai cái ngốc tử đắm chìm trong tình ý hạnh phúc, cũng chưa nhìn đến chị của Khôi Tước, Điền Vũ đang đứng ở ngoài xe. Vẻ mặt cô lạnh lùng nhìn hai cái lớn nhỏ đại nam nhân bên trong , điên cuồng mà gõ cửa kính xe.
_______
Thật buồn khi không có H 😂