Muốn Cùng Bạn Tình Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 7 : Đi ăn thịt nướng

Trans : Minh Anh

Edit + Beta : Thảo Võ , Ly

_____

Ngày hôm sau , Khôi Tước vừa mới đến công ty đã bị chị ruột kéo vào văn phòng.

"Hai ngày cuối tuần em đi đâu vậy ?"

"Đi ra ngoài chơi."

"Chơi còn không quên gọi điện thoại an bài đội của Chu công tử đi làm? Lần đầu thấy em làm việc chăm chỉ như vậy. Thật kỳ lạ."

Khôi Tước nằm trên ghế sô pha tiếp khách, gác chân lên tay vịn, hai tay khoanh trước ngực: "Có nghĩa là em đã trưởng thành."

"Nước mắt biến đen, tròng mắt trắng ố vàng." Điền Vũ trào phúng

"Là ‘ lớn lên ", còn chơi game người lớn nữa rồi. Phải không?"

"Không có việc gì em lên phòng huấn luyện ."

"Tiền thuê nhà mỗi tháng tám ngàn, một lần nộp là nửa năm, một tháng ngủ bốn ngày ? "

Khôi Tước ổn định: " Em là cùng người khác ở chung một phòng "

"Có chân có tay, lương một năm 30 vạn, một kỹ sư dự án trẻ tuổi và đầy triển vọng -- Lục Tinh Lục tiên sinh, vì cái gì phải ở phòng của em ?"

Bị tỷ tỷ phát hiện ra chân tướng, Khôi Tước quay lưng lại với tỷ tỷ của mình.

Điền Vũ lườm một cái: "Nếu không phải GAY, nào đến phiên em ."

Khôi Tước xoay người: "Mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, hắn chỉ có thể thích em !"

"A."

" Em có chỗ nào kém?"

"Trong lúc công tác bỏ rơi nhiệm vụ tự ý hành động."

Nhìn qua cổ Khôi Tước , mặt đỏ đến chân , Điền Vũ không nể mặt, "Đừng tưởng rằng chị không biết em muốn tháng sau cho đội của Chu công tử đi đến thành phố X là muốn cùng hắn đi công tác."

" Em không có! E-em không phải!" Khôi Tước thanh minh, " Em chỉ là muốn đi xem, sẽ không rời đoàn."

"Đánh giá tổ ba ngày một phần, toàn bộ phương vị theo dõi báo cáo không đủ cho em xem à? Lấy công làm tư đừng tưởng rằng chị không nói , ca ca sẽ không biết."

"Đó là em sợ hắn cùng người khác vụиɠ ŧяộʍ ! "

"Người ta là một người đàn ông độc thân muốn làm cái gì còn cần hỏi em sao ?"

Khôi Tước tứ chi mở lớn dựa vào ghế sopha, cam chịu: " Em đã ám chỉ hắn rất nhiều lần , hắn một chút phản ứng đều không có. Phòng cho hắn mượn ở , miệng hắn nói ok, kết quả chưa từng ở qua. Điện thoại không gọi được rõ ràng là đã chặn , trừ lần đầu tiên là em cố ý, sau đó em không bao giờ chặn nữa, dù sao ngay từ đầu đã không quen biết , tình huống của em lại đặc biệt, kết quả hắn thật sự không còn có lấy một lần chủ động liên hệ em ! Hắn cũng không tò mò xem điện thoại của em , mặc dù em luôn để điện thoại ở vị trí dễ thấy nhất, hình nền còn đổi thành ảnh giường chiếu bí mật của em . Ngày nghỉ lễ cũng không có thấy hắn nhắn tin hỏi thăm, em chủ động gọi điện thoại cho hắn, hắn cũng chỉ nói chỗ cũ gặp, gặp mặt liền lên giường, cũng không mang em đi ra ngoài chơi. Thậm chí em còn giả làm shipper mang cơm trưa cho hắn."

Khôi Tước nói tới đây trạng thái đều muốn tức chết : "Kết quả hắn căn bản không nhận ra em "

". . . . . ." Điền Vũ nhìn vẻ mặt đệ đệ của mình bị thiểu năng trí tuệ.

" Em cũng không phải ngốc. . . . . . Đã rõ ràng như vậy , hắn căn bản không có suy nghĩ gì về khía cạnh đó cả . . . . . Từ đầu tới cuối chỉ mình em nhiệt tình."

"Nếu đối phương không có ý nghĩ đó, thì em nên chia tay càng sớm càng tốt. "

Khôi Tước không đồng ý.

Điền Vũ mất kiên nhẫn: "Chị mặc kệ em muốn làm gì thì làm , chị cũng không quan tâm đến những khúc mắc trong tình cảm đồng tính của em , hãy đi giải thích rõ ràng cho ca ca vì sao em muốn tạm thời gia nhập đội của Chu công tử, hơn nữa phải cam đoan về sau sẽ không phạm phải những sai lầm vớ vẩn như thế này nữa"

"Không muốn." Khôi Tước ngồi phịch xuống ghế sopha và thu mình lại thành một quả bóng, " Em hiện tại không muốn gặp ai cả, ca ca với chị giống nhau chỉ biết châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, căn bản không quan tâm em , các ngươi cứ cười đi, dù sao đi nữa cũng không ai thích kẻ biếи ŧɦái như em "

Điền Vũ nhăn mày: "Đứng lên ! "

Khôi Tước co người lại , bất động.

"Năm nay em ba tuổi à? "

Khôi Tước trưng ra bộ dạng ta không nghe, ta không nghe .

Điền Vũ tức giận đi đến trước bàn làm việc gọi điện thoại nội bộ: "Xuống đây! Quản em trai của anh đi !"

. . . . . .

Cùng lúc này ở một thành phố khác. Trải qua một tuần địa ngục tra tấn với hình thức tăng ca đã thì cuối cùng cũng đến thứ sáu. Tiếng chuông tan tầm vang lên, nhóm dự án của Lục Tinh tràn ngập niềm vui trong văn phòng , sau khi nhận được , liền tin rằng họ sẽ không phải tăng ca vào thứ bảy và chủ nhật.

"Không có thí nghiệm!"

"Không có tăng ca! ! !"

"Cuối tuần hoàn mỹ từ thứ sáu bắt đầu!"

"Cái rắm! Chạy mau, cẩn thận lão đại lao tới bắt người."

Ngắn ngủn năm phút đồng hồ văn phòng đầy người đã trống trơn. Lục Tinh còn hẹn hai người bạn học cũ từ bộ phận kiểm tra sản phẩm đi ăn thịt nướng. Năm phút sau khi tan ca đã bị tắc đường hai giờ đồng hồ, và cuối cùng ba người bọn họ đã đến của hàng thịt nướng trước tám giờ tối.

Lục Tinh để hai người bạn học gọi món, hắn ngồi một bên lấy điện thoại biên tập tháng sau đi công tác tham gia thương hội bưu kiện.

"Chiến sĩ thi đua học trưởng, cậu khi nào thì có thể buông công việc, dỡ xuống gánh nặng cho thoải mái?" Bạn cũ ở bộ phận kiểm tra là một cô gái thẳng tính , " Cậu không phải là tính sống cô độc suốt quãng đời còn lại?"

"Qua một bên đi, rõ ràng là không có cô gái nào có thể lọt vào mắt xanh của trưởng phòng Lục của chúng ta." Lưu Khải là người phụ trách tổ sản phẩm, là bạn học cũ của Lục Tinh, hai người lại cùng vào một công ty, quan hệ vẫn như là bạn bè chứ không giống đồng nghiệp.

"Đúng đúng đúng, tôi không biết nói chuyện tôi là kẻ ngốc, rõ ràng là học trưởng của chúng ta đẹp trai lại thông minh, nam thần của nữ thần ,phải cùng Chí Linh tỷ tỷ bên nhau."

"Đừng có Chí Linh tỷ tỷ, học trưởng của chúng ta có lẽ ngay cả đối tượng ngưỡng mộ trong lòng cũng chưa có."

Nghe đến đó Lục Tinh trên mặt hiếm thấy toát ra vẻ do dự.

"Phải không?" Cô gái phòng kiểm tra nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lục Tinh lại nhìn xem Lưu Khải.

Lưu Khải mở lớn miệng có chút kinh ngạc:

"C-có rồi ?"

Lục Tinh nói: "Có một người, cảm giác là một đối tượng rất không tồi, nhưng là. . . . . ."

"Nhưng là?"

"Quên đi." Lục Tinh bưng ly rượu lên uống, muốn mượn rượu để che đi cảm xúc.

"Cái gì mà quên đi! Mau nói nhanh đi ! Tình huống gì vậy, đối phương bao nhiêu tuổi rồi, nhà ở đâu? Làm công việc gì, diện mạo khí chất như thế nào?" Lưu Khải hóng hớt lên tiếng , còn kích động hơn cả cô gái kia.

"Học trưởng, ngươi yên tâm đi, hôm nay nói ra chỉ ba người chúng ta biết thôi, tôi và Lưu Khải tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện một câu, nếu như bị bất kỳ ai trong công ty biết được, trời giáng năm đạo thiên lôi đánh tôi và Lưu Khải!"

"Nghiêm túc đấy! Cậu chẳng lẽ còn không tin hai người bạn cũ bọn mình sao? !"

"Cũng không có gì." Lục Tinh liếʍ liếʍ môi, nửa thật nửa giả nói: "Chính là nửa năm trước mới nhận thức được, nhưng là không phải rất quen thuộc, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, cũng chưa nói đến cái gì. . . . . . Cô ấy cụ thể làm công việc gì, làm việc ở đâu tôi cũng chưa hỏi qua, chỉ đơn thuần có chút hảo cảm thôi."

Lưu Khải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lục Tinh, Kim Tam béo vô thức vỗ tay: "Có thể khiến cậu nhớ mãi không quên, đối phương chắc là trang điểm lên trên 8 điểm đi."

Lục Tinh vừa uống rượu vừa gật gật đầu.

"Nhan cẩu! Hôm nay tôi nhận lầm học trưởng sao ?!"

" Cậu gặp người ta ở đâu vậy ?"

Lục Tinh mò mẫm: "Ở trong thư viện."

"Wow, phần tử trí thức, bằng không cũng là thanh niên văn nghệ."

" Cậu đã xem qua cô ấy mượn sách loại nào chưa?"

"Đều là. . . . . . Văn học xã hội, tôi cũng chưa xem qua."

____