Nhập Vai (Giới Giải Trí)

Chương 3 Nhập diễn

Edit: Mặc

Diêu Phi sống ở bên ngoài ngoại ô, không có ưu điểm gì khác, tiền thuê nhà tiện nghi. Tiểu khu cách ga tàu điện ngầm còn phải mất năm phút đạp xe công cộng, một lần đi vào thành phố giống như lịch kiếp, cô ngồi hơn hai giờ tàu điện ngầm mới đến trung tâm thành phố phía đông.

Tan tầm giờ cao điểm, trạm tàu điện ngầm phảng phất như thuyền đánh cá lên bờ thắng lợi trở về, cửa vừa mở chồng chất hít thở không thông bầy cá chảy ra ngoài.

Diêu Phi chính là như vậy đi ra khỏi ga tàu điện ngầm.

Buổi tối 8 giờ rưỡi, ánh đèn rực rỡ sáng lên, chiếu sáng toàn bộ thành phố. Diêu Phi lấy bản đồ tìm kiếm hộp đêm Tinh Hải, 600 mét, đi bộ bảy phút.

Hợp đồng cuối cùng cũng phải giải quyết, cô sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Tiền Anh.

Diêu Phi buông di động, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, giữa những ngôi nhà cao tầng, bầu trời chật hẹp làm người không lý do cảm giác sốt ruột như sinh ra ở đáy giếng, không nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn.

Cô đứng ở trước cửa hộp đêm hai mươi phút, mới nhấc chân bước vào hộp đêm.

Hộp đêm có quy định hội viên, Diêu Phi đứng ở cửa ra vào một lúc mới có người mang cô đi vào. Đi qua cửa kính, âm nhạc đinh tai nhức óc xông thẳng tới, Diêu Phi nhìn thoáng qua, tầng một ánh đèn lập loè quần ma loạn vũ.

“Nơi này.” Cô gái tuổi trẻ ăn mặc thời thượng ấn mở thang máy, giơ tay ý bảo, “Thang máy.”

Diêu Phi cất bước đi vào, nhìn cô gái ấn xuống tầng 5, hộp đêm này chỉ có năm tầng.

“Cảm ơn.” Tay Diêu Phi bỏ tay ở trong túi áo lông vũ, nhẹ nhàng nắm chặt.

Cô gái không chút nào che giấu ánh mắt ngay thẳng ở trên người cô đánh giá, ngay sau đó đáy mắt nổi lên coi khinh, nhìn về phía trước. Mấy năm nay ánh mắt gì Diêu Phi cũng đều gặp qua, cũng không có để ý.

Thang máy dừng lại, Diêu Phi nhấc chân bước ra bên ngoài, cô gái nói, “Đây là lầu 3, còn chưa tới.”

Diêu Phi lập tức lùi lại một bước, cửa thang máy mở ra, cô giương mắt nhìn người đàn ông theo vào thang máy đối diện tầm mắt. Đó là một khuôn mặt cực dễ nhìn, mái tóc đen hơi uốn mắt đào hoa thâm thúy có chút nâng lên, mang theo hững hờ. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, viền môi lạnh lùng.

Hắn nghiêng đầu dời tầm mắt, bông tai kim cương đen được đeo bên tai trái lóe lên dưới ánh đèn. Hắn mặc áo khoác màu đen một tay bỏ trong túi, hắn rất cao, chân dài vô cùng có cảm giác tồn tại. Hắn xoay người, chân dài thẳng tắp đứng ở cửa thang máy rộng mở, một tay lấy kính râm đeo lên mặt, tay còn lại hắn giơ lên lộ ra đồng hồ thể thao.

Đồng hồ này có giá khoảng hai trăm vạn trở lên, tuổi trẻ đẹp trai lại phú quý.

“Anh Duệ chào buổi tối.” Cô gái đứng thẳng dậy hai tay cũng nắm lại với nhau, giọng nói lập tức ôn nhu, “Anh Duệ đi lầu 5? Em giúp ngài ấn thang máy.”

“Ừm.”

Tiếng nói của người đàn ông hờ hững, thờ ơ.

Hai tay Diêu Phi bỏ trong túi áo, rũ mắt xuống. Cô vừa mới tìm hiểu địa chỉ Tinh Hải đồng thời xem đánh giá, ông chủ phía sau màn Tinh Hải hình như là phú nhị đại*, trong nhà có tiền mở hộp đêm chơi. Đặc điểm của Tinh Hải là tính riêng tư, tới nơi này chơi phần lớn là tai to mặt lớn mê chơi lại sợ tiết lộ riêng tư.

*phú nhị đại: con ông cháu cha, con nhà giàu.

Vị này không phú thì quý, Diêu Phi đối với kẻ có tiền từ trước đến nay là kính nhi viễn chi*.

*kính nhi viễn chi: đứng xa mà trông, kính sợ tránh xa.

Thang máy dừng ở tầng 5, người đàn ông nhấc chân bước ra ngoài.

Tầng 5 rất an tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi gỗ đàn hương, nhạc nhẹ yên tĩnh lịch sự tao nhã.

“Bên này.” Cô gái tham luyến mắt nhìn bóng dáng người đàn ông, giơ tay lễ phép tính giơ tay ngăn cản cửa thang máy, nói, “Cửa VIP 13.”

Ra khỏi thang máy phòng thứ hai là VIP 13.

“Cảm ơn.”

“Chúc ngài chơi vui vẻ.” Cô gái gật đầu, xoay người trở về thang máy.

Hành lang phủ lên tấm thảm thật dày, đèn thủy tinh lẳng lặng phát sáng. Diêu Phi nặng nề nhìn cánh cửa phòng, hít sâu một hơi, mở cửa ra.

Trong phòng ca vũ thăng bình, người phụ nữ ăn mặc hở hang lắc mông ca hát, trên sô pha mấy người đàn ông đang ôm phụ nữ uống rượu. Ánh đèn lờ mờ, Diêu Phi như cũ thấy rõ người đàn ông ngồi ở giữa, cô dừng bước chân lại.

“Ôi, nơi này tiểu thư còn mặc áo lông vũ?” Người đàn ông mập mạp gọi là Lưu Kính Kỳ, trước đó là tổng giám đốc công ty giải trí Thụy Ưng, Diêu Phi bị hắn hố không ít. Diêu Phi rất nhiều năm không gặp hắn, hắn so với trước kia càng béo, con mắt hãm sâu trong thịt.

Lý Thịnh ôm người, giương mắt nhìn sang.

Người phụ nữ rất gầy mặc áo lông vũ màu đen, mang khẩu trang vải bông màu đen, lộ đôi mắt trong suốt bên ngoài. Sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, Lý Thịnh dời mắt, nhìn về phía Tiền Anh.

“Diêu Phi à?” Tiền Anh đứng lên, “Vào đi.”

Diêu Phi hít một hơi sau phía sau khẩu trang, lấy hết can đảm đi vào, “Tiền tổng, anh tìm tôi bàn chuyện hủy bỏ hợp đồng?”

“Ngồi đi.” Tiền Anh chỉ ghế sô pha đối diện, một lần nữa ngồi lại, đánh giá Diêu Phi, “Uống cái gì?”

“Không cần, tôi không khát.” Diêu Phi không ngồi cũng không có uống đồ, chỉ là đứng ở cách đó không xa, dường như cùng với nơi này không hợp nhau.

Lưu Kính Kỳ xùy cười ra tiếng, “Nhiều năm như vậy, cô một chút tiến bộ cũng không có? Vẫn là bộ dáng không quá thông minh kia. Mặt của cô có thể vẫn luôn duy trì dáng vẻ năm đó thì tốt rồi, tính tình thì cũng đừng.”

Diêu Phi che dấu tất cả cảm xúc, chỉ nhìn Tiền Anh, “Tiền tổng, cần tôi đưa văn kiện gì?”

Đôi mắt một chút cũng không thay đổi, làn da lộ ra ngoài trắng nõn tinh tế. Thời gian không có lưu lại dấu vết trên người Diêu Phi, ngược lại làm cô càng thêm thành thục xinh đẹp, lột ra bộ dáng tuyệt sắc.

“Đem khẩu trang tháo xuống đi.” Tiền Anh cầm di động dựa vào sô pha, đã gửi một tin nhắn, bưng ly rượu lên lại lần nữa đánh giá Diêu Phi, “Nơi này không có người ngoài.”

Diêu Phi không nhúc nhích, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng Tiền Anh, “Tiền tổng.”

Tiền Anh nhíu lông mày, cúi người đặt ly rượu lên trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang, nói, “Như thế nào? Cô còn sợ người nhìn? Diêu Phi? Tôi chưa thấy qua cô sao?”

Diêu Phi tháo khẩu trang vải bông xuống nắm chặt ở lòng bàn tay, ngẩng đầu lên.

Không khí yên tĩnh vài giây.

Diêu Phi là một mỹ nhân, không thể nghi ngờ, lần đầu tiên Tiền Anh thấy cô thừa nhận vẻ đẹp của cô.

Khi đó Diêu Phi ở Hoành Điếm làm thế thân võ thuật, được người đề cử đến trước mặt hắn.

Lúc đó Tiền Anh đang cùng nghệ sĩ dưới tay ở đoàn phim uống trà, ngẩng đầu nhìn thấy Diêu Phi từ phim trường khác tới. Ngày đó bọn hắn quay chính là phim chiến tranh, chiến hỏa liên miên, cảnh tượng tối tăm cũ nát. Cô không có trang điểm mặc áo thun màu trắng dẫm lên đất khô cằn đi tới, chưa đầy 17 tuổi, mang theo nét non nớt chưa trưởng thành, xinh đẹp giống như hoa đỗ quyên trên đỉnh núi cao nhất.

Trời đất u ám, cô là sắc thái diễm lệ nhất.

Tiền Anh bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, các viên đá leng keng một tiếng ở trong ly thủy tinh, hắn hắng giọng nói mới lấy lại tinh thần, “Gần đây đang làm cái gì?”

“Đi làm.” Diêu Phi nói, “Tiền tổng, chấm dứt hợp đồng sớm sao?”

“Trước đó cô cùng Lý tổng nói lời xin lỗi, bàn lại hợp đồng.” Tiền Anh vẫy tay để cho nhân viên phục vụ rót rượu cho Diêu Phi, “Nhiều năm như vậy, cô còn chưa có chính thức xin lỗi Lý tổng, cô thiếu Lý tổng một lời xin lỗi.”

Diêu Phi nắm chặt tay, trong ngực có lửa giận như đang thiêu đốt, khiến cô thở không nổi. Cô nhìn về phía Lý Thịnh, Lý Thịnh cầm ly rượu ôm phụ nữ, người phụ nữ này không phải là vợ của hắn, hắn liếc nhìn Diêu Phi từ lỗ mũi hừ một tiếng.

Tiền Anh từ phía sau ghế sô pha lấy ra túi hồ sơ, chậm rãi tháo sợi dây thừng bằng bông trên bề mặt, “Năm đó là tôi muốn bồi dưỡng cô thật tốt, muốn đưa cô vào giới thần tượng. Ai biết cô là người có tính tình như vậy với ai cũng bất hòa, còn động thủ với Lý tổng.” Đại khái Chúa sáng thế khi tạo Diêu Phi chỉ lo tinh điêu tế trác gương mặt kia, quên tạo đầu óc, Tiền Anh nhắc tới Diêu Phi tức giận tới choáng váng, chưa từng gặp qua người không biết điều như vậy.

Nếu Diêu Phi khéo léo đưa đẩy một chút, hắn có thể ở trên người Diêu Phi kiếm thêm được bao nhiêu tiền?

“Đã qua nhiều năm như vậy, tôi không biết nên nói với cô như thế nào. Lý tổng đại nhân không chấp tiểu nhân, không làm gì với cô, là Lý tổng khoan hồng độ lượng, cô đừng ở trong lòng không có cân nhắc.”

Phổi Diêu Phi có chút đau hô hấp khó khăn, khoan hồng độ lượng? Đưa Diêu Phi vào trại giam nửa tháng, để cho cô lưu lại án cũ, thật sự rất khoan hồng độ lượng. Che trời lấp đất hắt cho cô bát nước bẩn, phát thông báo bôi đen cô, bức cô đi vào khuôn khổ.

Đầu ngón tay run nhè nhẹ, Diêu Phi nắm chặt tay dần dần buông ra.

“Đã nhiều năm như vậy, cô sẽ không còn nhớ thù đi?” Lý Thịnh buông lỏng người trong ngực ra, chạm vào bả vai người phụ nữ kia, ý bảo cô ta rời đi, cầm ly rượu lên cười như không cười nhìn Diêu Phi, “Ừm? Tiểu Diêu Phi.”

Cổ họng Diêu Phi nhấp nhô, thẳng tắp nhìn Lý Thịnh.

Cô hận không thể chém chết Lý Thịnh.

Âm nhạc trong phòng dừng lại, người phụ nữ vừa hát vừa múa rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại có ba người Lý Thịnh, Tiền Anh, Lưu Kính Kỳ.

“Thật sự mang thù à?” Lý Thịnh khịt mũi, tựa lưng vào trên ghế sô pha, tay đặt trên tay vịn, chậm rãi uống rượu hai mắt nhìn chăm chú vào Diêu Phi.

“Nhanh kính Lý tổng một ly, chuyện này kết thúc.” Tiền Anh đứng dậy đem cái ly đựng đầy rượu đẩy đến trước mặt Diêu Phi, giọng điệu cứng rắn vài phần, có ý cảnh cáo, “Diêu Phi.”

“Tôi sẽ không uống rượu.” Diêu Phi nói, “Dị ứng cồn.”

Lý Thịnh cười lạnh lên tiếng, nâng ly uống một hơi cạn sạch, đặt ly rượu thật mạnh lên trên bàn, “Con mẹ nó cô sao không nói dị ứng với tôi?”

Tức khắc trong phòng hai người kia sắc mặt nghiêm túc lại, Tiền Anh đem rút văn kiện bỏ lại, mắt Diêu Phi nhìn Tiền Anh, đi tới phía trước một bước cầm lấy cái ly chứa đầy rượu, bưng lên uống ba ngụm hết ly.

Xoay người khom lưng, thái độ cung kính, “Thực xin lỗi Lý tổng, năm đó là tôi nhỏ tuổi không biết gì, đắc tội ngài. Mong rằng ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho tôi.”

Diêu Phi xin lỗi rất nhanh, Lý Thịnh sửng sốt, mới giơ tay xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón tay, híp mắt dò xét Diêu Phi, “Thái độ không tồi, chính là bộ dáng như lúc này.”

Thời gian bảy năm, đủ để thay đổi một người. Cô học xong cúi người, học xong xem xét thời thế.

“Thực xin lỗi.” Diêu Phi đứng dậy, nhìn về phía Tiền Anh nói, “Có thể chấm dứt hợp đồng cho tôi không? Tiền tổng.”

“Tôi tìm cô tới đây là để nói điều kiện chấm dứt hợp đồng, cũng không phải hôm nay cùng cô chấm dứt, cụ thể chấm dứt hợp đồng đến một năm rưỡi sau, bằng không cô muốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.” Tiền Anh xem thái độ Lý Thịnh, cảm thấy trên người Diêu Phi còn giá trị, “Ngồi xuống trước đi, chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện.”

Diêu Phi mím môi dưới, lâu lắm không chạm vào rượu, rượu chảy vào dạ dày nóng như lửa đốt.

“Muốn dựa theo vi phạm hợp đồng tính toán một năm một ngàn vạn phí bồi thường, chấm dứt hợp đồng cô đến công ty bồi thường 1500 vạn.” Tiền Anh cười cười, lại rót cho Diêu Phi một chén rượu, “Bồi thường nổi đương nhiên hiện tôi cùng cô có thể chấm dứt hợp đồng, đúng không? Đừng có bướng bỉnh như xưa, chúng ta ngồi xuống tâm sự.”

Diêu Phi bị chơi xỏ.

Vậy bọn hắn lừa gạt cô tới đây làm gì?

Diêu Phi cảnh giác sau gáy lông tơ đều dựng lên, cô lùi về phía sau nửa bước, “Chấm dứt hợp đồng nếu là sau một năm rưỡi, một năm rưỡi sau tôi lại đến đi.” Diêu Phi hơi hơi khom người, thái độ khiêm tốn, “Hôm nay tôi có chút không thoải mái, đi về trước.”

“Diêu Phi.” Lý Thịnh trong tay cầm lấy ly rượu, chậm rãi giương mắt, “Cô muốn trở mình không?”

Diêu Phi hô hấp có chút không thoải mái, “Lý tổng?”

“Mấy năm trước chúng ta có hiểu lầm, bỏ lỡ không ít cơ hội hợp tác.” Lý Thịnh ra vẻ đạo mạo, “Bây giờ cô nói xin lỗi, tôi tiếp thu, cái kia giữa chúng ta thanh toán xong. Cô cùng công ty còn có hợp đồng, tôi muốn, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.”

Trong phòng yên tĩnh trở lại, tiếng nhạc cũng hoàn toàn dừng lại.

Lò sưởi trong phòng mở đầy đủ, Diêu Phi mặc áo lông vũ dày, oi bức làm cô nôn nóng.

“Cần tôi trả giá cái gì?” Diêu Phi mở miệng.

Trên mặt trận danh lợi của người trưởng thành, rất có ít người dạy Diêu Phi dạng ngay thẳng này là không tức thời. Lý Thịnh nhíu mày, đối với lời Diêu Phi nói rất không vừa lòng, hắn nắm ly rượu lùi về sau dựa vào trên sô pha nặng nề nhìn Diêu Phi. Tám năm trước hắn đối với Diêu Phi nhất kiến chung tình, hắn dùng hết thủ đoạn để theo đuổi không đuổi được, hắn đối với Diêu Phi sinh ra một loại hận ý.

Hận so với yêu càng lâu dài hơn.

Hắn có quyền thế, muốn dạng phụ nữ gì mà không có? Duy nhất chỉ không làm được Diêu Phi, điều này làm hắn rất khó chịu.

“Cô cảm thấy tôi cần cái gì?”

“Tôi có chút không thoải mái, ta muốn đi về trước.” Diêu Phi không phải người thông minh, cô chỉ là đối với nguy hiểm có cảnh giác cực cao, “Gặp lại.”

Lý Thịnh ôm cánh tay nhìn kỹ cô, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Tiền Anh nhìn biểu tình Lý Thịnh, đứng dậy giơ tay muốn cản Diêu Phi, “Gấp cái gì? Đợi chút tôi để tài xế đưa cô trở về, Lý tổng ——”

Diêu Phi xoay người nắm chặt lấy Tiền Anh thủ đoạn động tác nhanh tàn nhẫn vặn hai tay bắt chéo sau lưng ấn xuống, Tiền Anh không có bất luận cơ hội gì đánh trả quỳ lên trên ghế sô pha, cơn đau dữ dội ập đến, Tiền Anh kêu thảm thiết thành tiếng…