Nhập Vai (Giới Giải Trí)

Chương 2 Nhập diễn

Edit: Mặc

Hoa danh Thương Duệ bên ngoài, một năm có nửa năm ở trên hot search, đổi bạn gái còn nhanh hơn với đổi tạo hình. Mặc dù Diêu Phi không phải là người thích bát quái, cũng biết đến tên của hắn.

Truyền thông Thương Thế chiếm một vị trí quan trọng trong ngành tin tức vào thời đại báo giấy, sau khi tiến vào thời đại truyền thông mới, bọn họ nhanh chóng thay đổi hình thức kinh doanh, hiện giờ ở trong ngành giải trí cũng là một công thần. Thương gia có hai người con trai, đại công tử Thương Tử Minh điệu thấp trầm ổn, rất ít tin tức. Tất cả tin tức đều là của nhị công tử của Thương gia Thương Duệ, tài phiệt đời thứ 2 tính tình cuồng vọng ngang bướng tùy hứng, phô trương ngang ngược. Sau khi tốt nghiệp không có trở về công ty, ngược lại vào giới giải trí.

Dựa vào một khuôn mặt cùng Thương gia nâng đỡ, nhanh chóng được ngênh đón.

“Đừng lại trêu chọc ra một Lý Thịnh.” Địch Á nhắc tới Lý Thịnh mày không tự chủ được nhăn lại, “Những con nhà giàu này đều bị tiền làm hư, không có phẩm chất.”

Lý Thịnh là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Hoa Hải, ông chủ lớn đứng sau công ty quản lý Diêu Phi. Bảy năm trước, Diêu Phi lấy bình rượu đập vào người Lý Thịnh, đạt được kết cục phong sát đến bảy năm.

Diêu Phi thận trọng gật đầu, “Em biết, cảm ơn lão sư.”

“Chuyện Lý Thịnh không phải lỗi của em, Lý Thịnh là súc sinh. Nhưng loại người này, chúng ta không thể trêu vào.” Địch Á nhìn cô gái yếu ớt kiên cường trước mặt, sinh ra thương hại, ngữ điệu ôn nhu xuống, “Buổi tối ở nhà ăn cơm, chúng ta cũng đã lâu không gặp, vui vẻ tâm sự.”

Diêu Phi ở nhà Địch Á ăn xong bữa tối mới rời đi, tuyết đã lớn hơn, một lượng lớn bông tuyết rơi từ trên trời xuống, bay xuống phủ kín đèn đường và mặt đất.

Gió lạnh tiêu điều, mùa đông đã đến.

Diêu Phi ngửa đầu nhìn, đèn đường chiếu vào bầu trời âm u nhìn không thấy điểm cuối cùng. Sau một hồi, cô giơ tay bụm mặt cảm nhận hơi nóng của hơi thở hòa vào lỗ chân lông, cùng da thịt cô hòa thành một thể. Hơi nóng bay đi, cái lạnh ẩm ướt thay thế cho hơi ấm, cô buông tay xuống chạy nhanh và trong đêm tuyết.

Tư Dĩ Hàn muốn quay phim điện ảnh tin tức đã sớm xôn xao dư luận, Tư Dĩ Hàn là một Cự hồng tinh, có lực ảnh hưởng rất lớn. Công ty hắn hợp tác là một tân binh trong nghề, biên kịch chính là kim bài Hạ Hạ. Còn chưa hoàn thiện, chính thức lên hot search, bộ phim điện ảnh này có chênh lệch dựa vào mấy chữ tác phẩm đầu tay của đạo diễn Tư Dĩ Hàn cơ bản cũng có bàn. Diêu Phi nếu có thể ở bên trong màn ảnh này lăn lộn, có lẽ có cơ hội lưu lại.

Địch Á cùng Tư Dĩ Hàn có quan hệ cá nhân, đây là nguyên nhân cô tới tìm Địch Á lão sư.

Như cô mong muốn, Địch Á lão sư cho cô một cơ hội.

Diêu Phi trở lại cho phòng thuê liền liên hệ chủ nhà, giao ba tháng tiền thuê nhà. Một bên vừa tìm việc làm, một bên vừa chờ đợi cơ hội.

Gần tới cuối năm, tìm công việc khó như lên trời. Truyền hình điện ảnh trời đông giá rét, không ít đoàn kịch giải tán, cuộc sống ở đoàn kịch cũng không quá tốt. Loại công việc biểu diễn nhiều như vậy, trừ đoàn bỏ kịch nói chính là giáo viên đứng lớp.

Đáng tiếc thanh danh Diêu Phi quá kém, công ty quản lý của cô hết sức tận lực hắt nước bẩn lên người cô, bao nuôi tiểu tam bò giường nịnh nọt quy tắc ngầm tất cả đáng để người xem hung hăng phun một ngụm nước bọt mắng một câu kỹ nữ, đều xuất hiện trên người cô.

Học diễn xuất ai không muốn nổi tiếng? Ai cũng không muốn bị đào bới sau khi nổi tiếng đã từng đi theo Diêu Phi học diễn xuất, vô cùng nhục nhã.

Đối với những công việc không liên quan đến diễn xuất, Diêu Phi quá chuyên nghiệp Diêu Phi không thể làm được, trình độ quá thấp Diêu Phi cũng không làm được. Bất luận như thế nào cô cũng là Diêu Phi, đã từng là một ảnh hậu bậc nhất một thời.

Cô đối với tương lai còn ôm may mắn.

Diêu Phi một bên chờ cơ hội bên Tư Dĩ Hàn, một bên tìm công việc. Lần chờ đợi này chờ đến một tháng, cô chờ không thấy tin tức công ty điện ảnh SW, lại chờ được điện thoại của người đại diện trước đây Tiền Anh. Cô đã quá lâu không có nhìn thấy điện thoại Tiền Anh trên điện thoại di động, thế cho nên khi nhìn màn hình thông báo không nhớ ra đây là ai, liền nghe.

“Buổi tối tới Tinh Hải một chuyến.” Giọng của Tiền Anh vang tới, không nghi ngờ đây là mệnh lệnh.

“Tiền tổng?” Diêu Phi từ trong chăn ngồi dậy, sống lưng không tự chủ được thẳng lên, trong phòng không có máy sưởi toàn bộ dựa một tấm chăn bông mỏng chống lạnh. Hơi nhúc nhích một chút gió lạnh luồn vào trong chăn khiến cho cô rùng mình, “Có việc sao?”

Tinh Hải? Tinh Hải là cái gì?

“Nói chuyện chấm dứt hợp đồng.” Tiền Anh nói, “Hợp đồng của cô còn hơn một năm?”

Đầu Diêu Phi ong một tiếng, nháy mắt trống rỗng. Năm 17 tuổi, cô quay một bộ phim, nổi tiếng khắp cả nước. Đây là khởi điểm của cô, cũng là điểm kết thúc của cô. Cô chỉ dừng lại trước màn ảnh trong giây lát, đi vào ‘mười năm’ ngục tù.

Vô số năm sau Diêu Phi thường xuyên mơ thấy mình không có ký xuống hợp đồng kia, cô quay về sân trường học đến nơi đến chốn thi đậu Học viện điện ảnh, cô đứng trước mặt đạo diễn, một lần nữa đi tới dưới màn ảnh.

Tỉnh mộng, trước mắt chỉ có không nhìn thấy ngày cuối của mười năm.

“470 ngày.” Diêu Phi mở miệng thanh âm có chút run rẩy.

“Một năm rưỡi?”

“Đúng vậy.” Diêu Phi rũ mắt xuống, nhìn hoa văn trên chăn, cô từ mừng như điên nắm được một tia lý trí, Tiền Anh có thể lừa cô hay không? Cô nhanh chóng lấy di động ra ấn vào ghi âm trên màn hình, “Bây giờ chấm dứt hợp đồng? Tinh Hải ở nơi nào? Tiền tổng, vì cái gì không nói ở công ty?”

“Cô là đại tiểu thư sao?” Tiền Anh cười nhạo ra tiếng, “Cần tôi kiệu tám người khiêng đi đón cô, tôi rất bận, thời gian ở trong nước có hạn. Trở về mấy ngày nay, cô muốn thì tới đây nói, không muốn tiếp tục chờ đi. Cô có thể vĩnh viễn cùng Thụy Ưng gia hạn hợp đồng, không quan hệ, hợp đồng của cô tự động gia hạn, chỉ cần không chấm dứt vẫn sẽ luôn tiếp tục.”

Thụy Ưng là công ty quản lý Diêu Phi kí, thuộc sở hữu của tập đoàn Hoa Hải.

“Cô không phải thiên tiên.” Tiền Anh châm chọc mười phần cay nghiệt, “Không phải tất cả mọi người ai cũng muốn cô.”

Diêu Phi nắm chặt di động, máu lạnh chảy xuống.

“Đã qua bảy năm, hiện giờ vóc dáng cô trông như thế nào, trong lòng cô không biết sao? Cô có cái gì đáng giá khiến người khác nhớ thương? Là tuổi cô lớn? Hay là đầu óc cô không tốt? Một khuôn mặt dài tàn tạ? Kỳ thật bảy năm trước, cô cũng không phải người hấp dẫn cỡ nào, không có tôi đóng gói cô cái gì cũng không phải. Lý tổng dạng phụ nữ gì chưa thấy qua? Nhớ thương cô? A, năm đó hắn phát giận cũng chỉ là bởi vì cô động thủ, không có một chút đầu óc, dám cùng Lý tổng động thủ.”

“Lười cùng cô nhiều lời, nhanh tới chấm dứt rồi mau mau cút cho khuất bóng.” Tiền Anh nói, “Tinh Hải phòng VIP 13, 9 giờ. Tôi chỉ có nửa giờ, ngày mai bay Hong Kong.”

Lần trước Diêu Phi nhận điện thoại Tiền Anh, vẫn là Tiền Anh cảnh cáo cô đừng chạm vào các buổi biểu diễn thương mại, bằng không cô phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng kếch xù. Từ đó đến nay đã bốn năm, trong bốn năm bọn họ không có bất luận quen biết gì, Thụy Ưng phảng phất quên mất bọn họ còn ký với một người như Diêu Phi vậy.

Di động quay trở lại khóa màn hình, trên màn hình mờ ảo là ảnh chụp của Diêu Phi. Ảnh trong phim Hàn Đao Hành, một thân hồng y đứng cầm trường đao, trường đao lạnh lẽo phối với trang phục hồng y màu đỏ sáng rực rỡ phác họa tuyệt sắc, cảnh quay này lấy được giải quay phim xuất sắc nhất.

Hàn Đao Hành, bộ phim về cô nương Giang Hàn trong đường giang hồ, gió tanh mưa máu cầm đao hành tẩu. Bộ phim đầu tiên của Diêu Phi. Cô dựa vào bộ phim kia lần lượt lấy được giải điện ảnh Berlin cùng Kim Kê hai giải nữ chính xuất sắc nhất, xuất đạo đỉnh cao.

Diêu Phi nhìn màn hình di động, màu đỏ ảm đạm, dần dần chìm vào bóng tối.

Trong phim cô nắm trường đao chết trên đỉnh núi lạnh lẽo, người đời ngưỡng mộ. Trong hiện thực, cô rơi vào trần tục, trở thành con chuột qua đường mọi người đòi đánh, trốn một góc trong bóng tối bị vạn người chửi bới.

Cô lấy một điếu thuốc cắn trên môi, dựa vào đầu giường lạnh như băng. Gió lạnh xuyên thấu qua áo ngủ nhung màu san hô xuyên qua da thịt, cô run lập cập, chà xát các ngón tay đông lạnh đến cứng ngắc, từ đầu giường mò được cái bật lửa châm thuốc lá.

Màu đỏ tươi lạnh lùng chỉ chiếu sáng khuôn mặt cô chết lặng, cô kéo chăn lên đến cổ, mở khóa màn hình di động tìm kiếm.

Tinh Hải nằm trên đường trung tâm thành phố phía đông, hộp đêm Tinh Hải.

Mùi thuốc lá thấm vào cổ họng, Diêu Phi nhìn năm chữ này trên màn hình di động. Tiền Anh hẹn cô tới hộp đêm để chấm dứt hợp đồng, hắn có chủ ý gì?

Có đi hay không? Đi khả năng sẽ có bẫy, cũng có thể không phải.

Theo như Tiền Anh nói, đã qua bảy năm. Bảy năm đủ thời gian để thay đổi một người, bảy năm, giới giải trí tới tới lui lui đổi mới mấy nhóm người, rất nhiều người đã quên mất cô là ai.

Ngón tay Diêu Phi chậm rãi di chuyển, ánh sáng màn hình di động chiếu lên ngón tay trắng nhợt.

Hít một hơi sâu, khói thuốc tiến vào phổi chợt sặc, cô kịch liệt ho khan, vội vàng dập tắt nửa điếu thuốc còn thừa vào gạt tàn khô ráo, tàn thuốc bay xuống mặt bàn.

Cô che miệng ho khan, ho đến chảy nước mắt.

Nếu là có thể thuận lợi chấm dứt, cô bắt đầu lại từ đầu, cô mới 24 tuổi, có lẽ còn có thể trở lại màn ảnh một lần. Diêu Phi giơ tay lau nước mắt, hít sâu một hơi.

Sau bảy năm, cô một lần nữa có dũng khí chạm vào hai chữ Lý Thịnh.

Ba năm trước Lý Thịnh kết hôn, con đã hai tuổi rưỡi. Đối tượng là Bạch Anh Châu, tiểu thư danh viện Hồng Kông, cùng Lý gia môn đăng hộ đối. Mấy năm nay Lý Thịnh thường xuyên lên hot search cùng lão bà ân ái, truyền thông khen hắn lãng tử quay đầu, hoa hoa công tử bị bạch phú mỹ* thu phục, từ đây trở thành người đàn ông tốt ở nhà.

*bạch phú mỹ: tiểu thư nhà giàu, da trắng, xinh đẹp

Bảy năm trước, Lý Thịnh tạo cho Diêu Phi bóng ma tâm lý thật lớn. Thế cho nên Diêu Phi nhìn thấy tên của hắn liền ghê tởm, chưa từng có chú ý tới hắn, tin tức của hắn Diêu Phi trực tiếp bỏ qua.

Lý Thịnh kết hôn? Còn có con.

Diêu Phi đem mấy tin tức này nghiêm túc nhìn một lần, lông mày nhíu chặt buông ra. Vật đổi sao dời, khả năng thật sự hết thảy đều đã qua. Diêu Phi mím môi, tìm kiếm Diêu Phi.

Ghép vần đưa vào, tên Diêu Phi không có ở dòng đầu tiên. Thời đại hiện đại, phương thức nhập sẽ tự động sắp xếp theo số lượng tìm kiếm, Diêu Phi đã qua thời.

Tìm kiếm Diêu Phi trên Weibo, khung tìm kiếm đưa vào hai chữ Diêu Phi không có hot search cũng không có tìm kiếm phổ thông. Diêu Phi xác định thông tin tìm kiếm, phía dưới mới xuất hiện tin tức, đứng đầu chỉ có một cái account marketing một tháng trước thống kê nữ thần thời thơ ấu kinh diễm trong nháy mắt. Trong Cửu Cung, Diêu Phi ở khung hình cuối cùng, cô mặc một chiếc váy đỏ quay đầu lạnh lùng nhìn màn ảnh, đó là dung nhan Diêu Phi thời kỳ giá trị đỉnh cao, 17 tuổi thiếu nữ xinh đẹp tuyệt diễm, tuyệt đại giai nhân linh động sống trong u cốc.

Bình luận có 300 hơn, Diêu Phi click mở bình luận.

“Diêu Phi cũng xứng gọi là nữ thần? Nữ thần không có ngưỡng cửa sao?”

“Hàn Đao Hành vết nhơ lớn nhất chính là Diêu Phi, đáng tiếc cho Hàn Đao Hành. Lầu chủ đem xóa Diêu Phi đi, một cục cứt chuột hỏng một nồi nước, nhìn thấy cô ta là buồn nôn.”

“Này không phải gửi gắm tuổi thơ, đây là phá hủy thanh xuân.”

Mắng như vậy Diêu Phi gặp qua vô số lần, cô cho rằng chính mình đã sớm quen. Nhưng nhìn chữ này giống như lưỡi dao sắc nhọn, cô vẫn sẽ đau. Ngón tay Diêu Phi hơi run, ngực giống như có tảng đá đè nặng làm cô thở không nổi. Cô hít sâu một hơi, ngay sau đó dồn dập thở dốc, một mạch trở về trang đầu, rời khỏi tất cả mọi sự chửi rủa.

Diêu Phi để điện thoại xuống rời giường, đi dép lê lạnh lẽo bước vào phòng tắm.

Cô trốn bảy năm rồi, như thể đi qua cả một đời người. Diêu Phi đến trước gương, trên bồn rửa tay màu trắng đơn sơ có loang lổ vết nước, Diêu Phi xoa nhẹ mái tóc dài. Nhìn chính mình tái nhợt trong gương, cô còn chưa qua sinh nhật tuổi 24 tuổi, trong mắt lại có tang thương.

Cam tâm sao? Không cam tâm, vậy lại đánh cuộc một phen…