Trò Chơi H Ảo Của Thú Nhân

Chương 42: Kích hoạt nhiệm vụ?

Im lặng, chỉ có im lặng vô tận. Vì lý do nào đó, lúc này Bạch Nhã không thể đọc được nội tâm của Tiểu hổ. Giống như đột nhiên liên lạc bị chặt đứt.

Không có ngăn cản cũng không có vãn hồi, kỳ quái đến làm người có chút khổ sở. Là cô nói chuyện quá nặng đi, cho nên cứ như vậy liền rất tốt.

Bạch Nhã nén nỗi thất vọng vô hạn trong lòng. Cô kiên định ngước mắt lên, sải bước về phía trước có phần loạng choạng. Lúc này, cô đột nhiên nhàn hạ thoải mái vang lên câu "Ta phất tay áo, không cuốn theo mây mù phía chân trời."

Đây là quyết định của cô, có lẽ ngay từ đầu là một sai lầm. Hơn nữa ngay cả bản thân cô cũng không ngờ lại có tình cảm với những chàng trai này.

Cuộc hành trình vẫn đang tiếp tục, làm sao có thể quên được.

Bạch Nhã đi rất chậm, vì cơ thể suy nhược, hay cũng có thể vì do dự. Nhưng dù sao, cô vẫn có chút kỳ vọng, cô vốn đến với thái độ trò chơi nhân sinh. Trên thực tế, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, giống như đã an bài rồi, có người sau lưng đẩy mạnh tiến trình trò chơi một chút.

Vào lúc này, Bạch Nhã đột nhiên không hiểu nhà phát triển trò chơi này phát triển nó có ý nghĩa gì. Mà cô may mắn được chọn. Có vẻ như mọi thứ đều tràn đầy đáng ngờ, nhưng sự gia tăng ban đầu, bây giờ chỉ có thể tiếp tục. Bạch Nhã cảm thấy nhiệm vụ hiện tại của mình không phải chỉ là giải trí để hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ còn có một số bí mật ẩn chứa trong đó, chỉ chờ cô khám phá thôi.

Nghĩ đến những điều này tâm cảnh của Bạch Nhã thoáng rộng ra một chút. Cuối cùng cô cũng biết mình đã mất những gì trên đường, đó là tâm trạng cởi mở với cuộc sống trong game ban đầu, do dự và buồn bã luôn làm xáo trộn trái tim vững vàng nguyên bản. Nếu cô cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị nhiệm vụ làm cho phát điên mất.

Nhiệm vụ không chỉ để hoàn thành mục tiêu, tách biệt không có nghĩa là vĩnh viễn, vậy tại sao phải bận tâm vì nó? Tại sao ban đầu cô đến, bây giờ cô nên giữ thái độ bình thường đó. Trái tim buồn bã được buông bỏ, cô bước đi nhẹ nhàng hơn, Bạch Nhã tin có duyên sẽ gặp lại nhau, cho dù muốn rời đi lần nữa, cô cũng không đồng ý. Tiểu hổ, ta tin rằng duyên phận của chúng ta sẽ không kết thúc ở đây.

Nếu muốn nói Bạch Nhã thu được những gì từ chuyến hành trình này, ngoài việc nếm thử đủ loại hình hoan ái đa dạng, chính là cơ thể đã thực sự ngày càng trở nên tốt hơn. Biểu hiện rõ nhất là nhu cầu ăn uống của cô không ngừng giảm xuống mà ham muốn của cô ngày càng mạnh mẽ hơn. Thứ hai là tai thính mắt tinh một cách kỳ lạ. Hiệu quả này đặc biệt rõ ràng ngay lúc cô vừa thức dậy. Loại bánh có nhân từ trên trời rơi xuống này khiến Bạch Nhã có chút nghi ngờ.

Nhưng bây giờ không có manh mối nào cả. Hơn nữa luôn có một cảm giác tiền đồ mênh mang về tương lai, điều này khiến cô luôn tìm kiếm bốn loài còn lại cho dù cô đang ở đâu. Mà vào lúc đó, Bạch Nhã thực sự sẽ nghĩ đến hệ thống lạnh lùng, có quá nhiều nghi ngờ muốn biết, nhưng Bạch Nhã cũng biết rằng chàng ta sẽ không nói cho cô.

Do dự nhưng cuối cùng trong lòng Bạch Nhã vẫn âm thầm gọi hệ thống. Anh ta ở đây là để giúp chính mình, không thể không giúp cô.

Trầm mặc một mảnh, Bạch Nhã không có nhiều hy vọng. Dù đó chỉ là một canh bạc của sự bất mãn. Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là lừa mình dối người thôi. Một chút bất đắc dĩ thở dài. Khi muốn đi về phía trước, có một tiếng vọng bình thường từ trong không khí.

"Người chơi, có gì nghi hoặc sao?"

Không thể phủ nhận rằng Bạch Nhã lúc đó rất vui, giống như một cú sốc kích hoạt tất cả các dây thần kinh.

Tận lực ổn định tinh thần, Bạch Nhã bối rối hỏi: "Tiếp theo tôi nên làm gì, hệ thống?"

Trong không khí thoáng chốc bình tĩnh lại, rồi giọng nói không nhanh không chậm bắt đầu cất lên: "Mọi chuyện suôn sẻ. Nhưng có một tin tốt có thể có lợi cho người chơi." Giọng nói vẫn bình tĩnh, không dao động có thể dễ dàng khiến người ta bình tĩnh lại.

Hệ thống dừng một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Người chơi sau khi uống chất lỏng du͙© vọиɠ đã được cải tạo rất nhiều, nhưng đồng thời nhu cầu du͙© vọиɠ cũng sẽ càng ngày càng lớn."

Đây là lần đầu tiên Bạch Nhã nghe anh ta nói nhiều điều với mình như vậy, mặc dù đó chỉ là một việc chấp hành nhiệm vụ đơn giản. Nhưng lần đầu tiên không thấy đáng giận như vậy, đó là một cảm giác khác lạ, khác hẳn những lần trước. Nhưng cô không thể nói nó như thế nào.

Khi nghe lời này, Bạch Nhã chìm sâu vào suy nghĩ. Cô đã biết và phát hiện ra điều này. Nhưng cô không nghĩ ra nó đến từ đâu.

"Có một tin nữa mà tôi không biết là tốt hay xấu. Trong những chặng đường tiếp theo, nhu cầu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người chơi sẽ ngày càng nhiều".

Nghe được những lời này, Bạch Nhã cau mày, "Cái này khác gì nhu cầu du͙© vọиɠ tăng lên?"

Ngụ ý của Bạch Nhã là câu này và câu trước, giữa hai cái không có nhiều khác biệt.

"Cái thứ nhất có được một cách ngẫu hoặc có thể kiểm soát được, trong khi cái thứ hai là một nhiệm vụ kích hoạt và phải được hoàn thành."

Bạch Nhã khẽ mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cô lại ngậm miệng lại và chỉ nhẹ nhàng đáp lại, "Ừ."

Kích hoạt nhiệm vụ! Kích hoạt nhiệm vụ! Kích hoạt nhiệm vụ!

Lúc này bốn chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu Bạch Nhã. Cảm giác nghi ngờ lại đến.

Không rõ khi nào một nhiệm vụ như vậy được kích hoạt.

"Cái gì sẽ kích hoạt nhiệm vụ?"

Bạch Nhã không kìm được vẫn hỏi, có cảm giác cô rất muốn biết sự thật.

"Mang thai." Hệ thống dừng một chút vẫn nói ra.

Hai từ đơn giản khiến Bạch Nhã trong nháy mắt dại ra. Cô - đây là có. Bạch Nhã đưa tay chạm vào chiếc bụng vẫn còn phẳng của cô. Có chút không thể tin được.

Cuối cùng khi Bạch Nhã cố gắng tiếp thu một tin tức lớn như vậy, xung quanh không còn một âm thanh nào nữa.

"Hệ thống, hệ thống."

Bạch Nhã có chút thất vọng vì lâu không thấy hồi âm, thật ra cô còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng hệ thống đến rồi đi rất vội, không để lại dấu vết, mặc dù không biết sao hôm nay đã có thêm kiên nhẫn với cô, nhưng bản chất không có nhiều thay đổi.

Nhưng dù sao nó cũng rất lạ. Mọi thứ đều rất lạ. Bao gồm cả tin tức mang thai đột ngột.

Có thực sự có một sinh mạng nhỏ đang được nuôi dưỡng ở đây? Bạch Nhã bối rối sờ lên bụng của mình, tự hỏi nó có thể là của ai