“Không dám, chỉ là Cực Kiếm các tạm thời không cần
cung phụng nữa”, Bạch Bào ngưng giọng đáp, nếu ông
lão Âm Hoang không giờ công phu sư từ ngoạm, cho dù
hiện tại có một núi dựa lớn mạnh là Tô Minh, ông ta cũng
cảm thấy có thêm một ông lão Âm Hoang cũng là một
việc không tồi, nhưng cái giá mà ông ta đưa ra thật quá
đáng, cái được gọi là điều kiện cung phụng quả là điên
rồ, nếu thực sự đồng ý, sợ rằng chưa tới 10.000 năm, nền
móng hàng tỷ năm tuổi của toàn bộ Cực Kiếm các có thể
sẽ bị một mình ông lão Âm Hoang đào rỗng mất.
“Không cần thiết? Ha ha ha ha… Bạch Bào, Cực Kiếm
các của ông nói cần thiết liền là cần thiết, không cần liền
vứt bỏ sao? Muốn chơi đùa lão phu à? Bạch Bào, lời nói
của lão phu vẫn để đó, nếu ông không thể đưa ra mức
bồi thường khiến lão phu hài lòng, vậy thì lão phu liền
diệt sạch Cực Kiếm các của ông!”, ông lão Âm Hoang
nhe răng trợn mắt, giọng nói khản đặc tràn ngập tàn
nhẫn, cây gậy kim loại màu đen trên tay hung ác dậm
mạnh xuống nền đất.
Luồng khí tức khủng bố phát ra từ cây gậy lập tức
giống như một cơn lốc xoáy càn quét bốn phía.
Chỉ trong phút chốc, gần như toàn bộ đệ tử của Cực
Kiếm các, đặc biệt là đệ tử ngoại viện và đệ từ tạp dịch
đều chịu ảnh hưởng mà nôn ra máu, gặp phải thương tồn
nặng nề, toàn thân đầm đìa máu tươi, giống như vừa bị
hàng ngàn lưỡi gió băm văm qua vậy.
Không chỉ như vậy, khí tức trên người ông lão Âm
Hoang càng thêm cuồng bạo, rõ ràng ông ta đang ngưng
kết một tuyệt chiêu đáng sợ nào đó.
Dáng vẻ hung tơn, tàn nhẫn tới cực điểm, tay nắm
cây gậy kim loại màu đen liên tục gõ xuống sân võ đạo
tạo ra những khe nứt sâu hoắm dưới mặt đất giống như
vừa trài qua một con địa chấn lớn, một bên vừa tạo ra
cơn cuồng phong chém gϊếŧ ra xung quanh, mà bản thân
ông ta thì tích trữ lấy đà, ngưng luyện ra ‘Đại Ma Thiên
Giáng, một bộ thần thông vô cùng khủng bố, đáng tiếc
cũng vì nó quá mạnh nên cho đến thời điểm hiện tại, ông
ta mới chỉ nắm được phần da lông bên ngoài, khi thi triển
vẫn phải mất một khoảng thời gian nhất định.
Có thể thấy rõ ràng, trên đầu chiếc gậy kim loại màu
đen kia dường như có ánh sáng chớp tắt màu đen đang
không ngừng dao động, ngưng kết rồi tụ hợp lại, hình
thành lên một quà cầu năng lượng xương sọ màu đen vô
cùng gian tà và sống động, quà cầu năng lượng đó có
răng nanh và năm móng vuốt, dường như có linh trí mà
mờ ào tái hiện ra một gương mặt đầu lâu, trắng trợn lộ ra
một nụ cười quỷ dị với thuộc tính hủy diệt.
“Toàn bộ đệ tử Cực Kiếm các nghe lệnh, lùi lại chín
bước, kết trận!”, Bạch Bào trầm giọng quát lên một tiếng:
“Cùng nhau công kích, cắt ngang chiêu thức của ông
ta!”
Trong lòng Bạch Bào kinh hồn táng đàm, ông ta rất
chắc chắn rằng ông lão Âm Hoang đang ngưng kết một
chiêu thức lớn hủy đất diệt trời nào đó, nếu thực sự hoàn
thành, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Trong lúc Bạch Bào thét lớn, thanh kiếm trong tay
cũng không nhàn rỗi, một kiếm nối tiếp một kiếm, không
ngừng dao động, bay vυ't về phía ông lão Âm Hoang.
Thậm chí bàn thân ông ta cũng muốn tiếp cận ông
lão Âm Hoang để tấn công ở cự ly gần, nhưng chiếc gậy
kim loại màu đen trong tay Âm Hoang vẫn đang không
ngừng đập xuống nền đất, cà tầng võ đều đã hỗn loạn
theo từng nhịp gõ, không gian đã rung chấn, rối loạn và
vỡ lia, ông ta muốn đến gần nhưng không tìm được lối đi
và nắm bắt được mục tiêu.
Điều càng đáng sợ hơn nữa là trong con cuồng
phong gϊếŧ chóc, bóng dáng của ông lão Âm Hoang vẫn
chuyển động không ngừng, giống như dịch chuyển tức
thời, cực kỳ nhanh nhẹn, thậm chí như dung hợp vào
trong luồng cuồng phong đó, dễ dàng né tránh từng đợt
công kích kiếm quang từ Bạch Bào.