“Ấm ẩm ẩm…”, tốc độ cây gậy kim loại màu đen gõ
xuống đất ngày càng nhanh, toàn bộ quảng trường cũng
theo đó liên tục biến thành bột phấn, không ngừng sụp
đổ, đã chìm xuống dưới mặt đất hàng nghìn, mười nghìn,
trăm nghìn mét, dường như muốn đâm xuyên qua địa
phủ vậy, ngày càng có nhiều đệ tửừ của Cực Kiếm các bị
thương nặng và chôn vùi.
“Chết tiệt! Tính.. tính toán sai cả rồi, đúng là đã coi
thường lão già đó, ông ta là có chuẩn bị mà tới, cây gậy
kim loại màu đen trong tay ông ta kia là chí bào đình
cấp, căn bản không phải là chí bào mà loại người như
ông ta có thể sở hữu, cây gậy đó rốt cuộc là tới từ đâu?”,
gương mặt Bạch Bào tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi hết
lần này tới lần khác tìm cách lại gần công kích ông lão
Âm Hoang nhưng đều thất bại.
Cùng lúc đó.
Giữa không trung.
Bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, chính là Cốc
Ngưng Băng.
Cốc Ngưng Băng quang minh chính đại xuất hiện
giữa khung trời, một chân giẫm lên không gian hư thực,
mắt đẹp kiêu ngạo liếc nhìn phía dưới.
Sau lưng cô ta là Thập Nhị Băng Túc trầm tĩnh đứng
thằng tắp.
Tại khoảnh khắc nhóm người Cốc Ngưng Băng xuất
hiện, ông lão Âm Hoang liền cảm nhận được, ông ta
không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút bối rối, không lẽ
cô gái đột ngột ghé thăm này là đồng minh của Cực
Kiếm các? Nhưng ông ta lại không nhận thấy bất kỳ tia
thù địch nào từ trên người Cốc Ngưng Băng, chì thuần
túy lạnh như băng, ngược lại an tâm hơn rất nhiều.
Bạch Bào cũng phát giác ra sự xuất hiện của mấy
người Cốc Ngưng Băng, trái tim liền vui mừng, đồ nhi trở
lại rồi.
Mặc dù ông ta nhìn không thấu rốt cuộc thực lực Cốc
Ngưng Băng mạnh mẽ tới đâu? Nhưng xử lý ông lão Âm
Hoang hẳn là dễ như trở bàn tay?
“Cung chủ, Cực Kiếm các quà nhiên gặp phải kiếp
nạn sinh tử, bởi vậy mới triệu hồi người trở lại, hiện tại ra
tay luôn sao?”, một thập nhị Băng Túc cung kính dò hỏi.
“Cứ xem trước đã”, Cốc Ngưng Băng thờ o đáp, về
việc cô ta không hành động vào lúc này có thể dẫn tới
việc một bộ phận đệ tử của Cực Kiếm các với thực lực
yếu kém kia sẽ chết trong tay ông lão Âm Hoang hay
không, cô ta không quan tâm, cũng chẳng thiết tha.
“Băng Nhi, còn đứng đó nhìn cái gì? Còn không mau
ra tay?”, đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện gấp gáp gào to.
Cốc Ngưng Băng quét mắt nhìn Vương Kiếm Hiện
một cái, cũng không đáp lại.
Phớt lờ.
“Đợi Cực Kiếm các cùng đường, rơi xuống vực thằm
tuyệt vọng, bốn cung ra tay mới được tính là cứu vớt sinh
tử, mới được coi là bù đắp nhân quả”, Cốc Ngưng Băng
tự nhủ, về phần liệu có dấy lên cơn phẫn nộ, oán hận từ
kẻ trên người dưới của Cực Kiếm các, có khiến sư tôn
Bạch Bào thất vọng…. hay không, cô ta hoàn toàn không
để tâm tới, suy cho cùng, cô ta và Cực Kiếm các đã
không còn người trong cùng một thế giới nữa, sau khi vụ
việc lần này kết thúc, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ quay
trở lại đây nữa, một con phượng hoàng có lẽ sau khi ra
đời vì rèn giũa mà phải lớn lên giữa một đàn gà, nhưng
đợi khi phượng hoàng khôn lớn, chắc chắn không thể ở
lại chuồng gà đó nữa, mặc dù tàn khốc nhưng theo góc
nhìn của Cốc Ngưng Băng, đây chính là thế giới võ đạo,
chính là hiện thực.
Cũng đúng lúc này.
Tô Minh đã tiến vào phạm vi hư không của tầng võ
nơi Cực Kiếm các tọa lạc.
“Không tốt!”, ánh mắt anh ngưng trọng: “Cực Kiếm
các gặp phải nguy cơ tồn vong rồi”, đôi tay anh buông
lòng, buông hai người phụ nữ ra: “Thanh Nhạn, Mộ Cần,
các em ở lại hư không, anh sẽ tự mình đi xuống!”