Anh đang bước đi trong Thì Không Châu đó, thật đúng
là vi diệu.
Trong Thì Không Châu, rõ ràng là hư không vô tận,
dưới chân cũng đều là hư vô. Nhưng mỗi bước đi thì dưới
chân đều xuất hiện những tầng mây như nâng đỡ anh đi
về phía trước.
Phía trước là hư không vô tận.
Đột nhiên Tô Minh dừng bước chân rổi mắt sáng lên.
“Không gian Cừu Tinh!”, Tô Minh lầm bẩm.
Trong không gian vô tận trước mặt lại xuất hiện chín
đệm tròn vô cùng quái dị.
Dường như mỗi đệm tròn đó đều ứng với một không
gian, đủ để một người ngồi trong đó.
Từ xa nhìn lại, không gian trong chín đệm tròn đó đều
nối liền với nhau như chín ngôi sao.
Lúc này, trong chín đệm tròn đó có ba cái là sáng, sáu
cái còn lại là tối hơn.
“Cái nào sáng thì chứng tỏ mình có thể ngồi lên trên
đó”, Tô Minh đã hiểu ra: “Đệm tròn thứ nhất tượng trưng
cho thời gian và không gian gấp 10 lần, và có thể ngồi tu
luyện ở đó 10 ngày, còn thế giới bên ngoài tương ứng là
1 ngày. Đệm tròn thứ hai là 100 lần, đệm tròn thứ ba là
1000 lån”.
Tô Minh có chút phấn khích. Hiện giờ anh đã có thể sử
dụng thời gian và không gian gấp 1000 lần.
Điều đó có nghĩa là gì?
Minh bế quan tu luyện ở đây 1000 năm thì bên ngoài
mới chỉ là 1 năm mà thôi, đúng là kỳ diệu.
Đúng là sướиɠ phát điên lên rồi!
Hơn nữa, chì vì hiện giờ thực lực của mình chưa đù,
chứ nếu như đù mạnh thì có thể thắp sáng cà đệm tròn
thứ tư, thứ năm nữa chăng?
“Cứ thử xem!”, một giây sau Tô Minh ngồi xuống đệm
tròn thứ ba, quà nhiên là dễ dàng ngồi được.
“ừm! Tâm tĩnh một chút thì hiệu quả của đệm tròn này
sẽ rất đáng sợ, lúc ngồi xuống, Tô Minh lầm bẩm rồi cảm
thấy đây là niềm vui bất ngờ với anh.
Sau đó anh bắt đầu tu luyện.
Dùng thần hồn của mình để nuốt trọn tiên nguyên
mạch cực phẩm, coi như thừ sức, vậy mà mười tiên
nguyên mạch cực phẩm liền xuất hiện ở trước mặt.
“Nuốt!”, Tô Minh không nói nhiều rồi trực tiếp nuốt
trọn. Kể cả là trạng thái thần hồn thì anh cũng có thể
hoàn toàn dùng tất cả chiêu bài của mình, ví dụ như kho
tàng huyết mạch. Có kho tàng huyết mạch kết hợp cùng
thì có thể dễ dàng trấn áp mười tiên nguyên mạch cực
phẩm rồi nuốt trọn.
Thời gian dần trôi, chừng nửa tiếng sau..
“Phù…”, Tô Minh thở dài một tiếng.
Cành giới võ đạo đã đạt đến cành giới bán bộ Hồng
Mông rồi, tiến bộ quà không nhò.
Tô Minh không tiếp tục nuốt trọn nữa mà bước ra khỏi
Thì Không Châu.
Vừa mới bước ra thì cảm giác đó giống như anh vừa
bước ra từ một không gian khác.
Tô Minh mở hai mắt ra, toàn thân anh dường như sóng
thần gào rú. Cành giới bán bộ Hồng Mông đang chày
khắp toàn thân anh.
“Quả nhiên!”, Tô Minh vui mừng. Sở đĩ muốn thừ cảnh
giới đột phá ban nãy là vì anh muốn biết thần hồn của
mình đạt đến cành giới đột phá trong Thì Không Châu có
thể hoàn toàn bị đưa ra khỏi không gian và thời gian và sử
dụng bình thường không?
Nếu như không thể thì tác dụng của Thì Không Châu
cũng không phải quá lớn. Cùng lắm là sau này có thể
dùng để lĩnh ngộ một số phương diện võ kỹ thôi.
Nhưng nếu như có thể đột phá cành giới võ đạo trong
Thì Không Châu dùng cho bản thân mình thì tác dụng của
Thì Không Châu sẽ vô cùng lớn.
Kết quả rất đáng mừng… Có thể đem ra ngoài.
“Ha ha.”, Tô Minh bật cười, đúng là phấn khích quá đi.
Tô Minh vui đến nỗi không kiểm soát nổi càm xúc
của mình.
Không phải tâm ý không ồn định mà thật sự là Thì
Không Châu quá nghịch thiên.
“Khá khen cho Thì Không Châu, đúng là chí bào xếp
tốp đầu chư thiên vạn giới”, Tô Minh khen một câu.
Một giây sau, thần hồn lại một lần nữa quay vào Thì
Không Châu.
Sau đó Tô Minh lại ngồi xuống đệm tròn thứ ba,
nguyên thạch không gian lập tức xuất hiện trước mặt
mình.
“Nuốt cho ta!”, Tô Minh sáng mắt lên, không kiêng kị
mà điều khiển kho tàng huyết mạch rồi nuốt trọn nguyên
thạch không gian.
Thoắt cái, nguyên thạch không gian run rẩy, năng
lượng không gian, chấn lý không gian đều bổ nhào về
phía Tô Minh.