Còn chưa nói hết câu “Đừng có nghĩ đến chuyện báo
thù”, chỉ mới nói đến chữ “báo” thì im bặt!
Liền nghe được tiếng của một trận chôn vùi vô biên
vang lên.
Tiếp đó, lại yên tĩnh như cũ.
Ô Lâm Lâm đầu óc trống không, hai mắt trống rỗng.
Tựa như đã bị rút mất thần hồn.
Nhưng là đã bị dọa sợ chết khϊếp!
Cà người ngay lập tức rơi từ giữa không trung xuống
phía dưới.
Trong quá trình rơi xuống, Tô Minh giớ tay lên, chính
là một chỉ phong mang, đuổi kịp Ô Lâm Lâm, xuyên qua
cơ thể và thần hồn của cô ta.
“Chết dễ dàng như vậy thì lại hời cho cô rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.
“Cậu Tô, vậy… vậy mà lại có thể chôn vùi một nền
văn minh cách Trăm Triệu Hư Không chì với một kiếm,
cậu Tô, cậu… cậu..”. Người đàn ông trung niên áo bào
trắng vừa căng thằng, vừa phấn khích, không tự chủ
được đã dùng kính ngữ “cậu” một cách cung kính này để xưng hô.
Đúng vậy, trước đó ông ta vô cùng vô cùng kính nể
Tô Minh, muốn có mối quan hệ qua lại thân thiết với Tô
Minh, xem trọng tiềm lực của Tô Minh, nhưng cũng chì là
lấy làm ngang hàng với Tô Minh.
Nhưng lúc này, lại trực tiếp dùng từ “cậu”, tư thái hạ
xuống một bậc.
Chủ yếu là, ông ta cũng đã bị dọa sợ.
Chôn vùi cà một nền văn minh cách xa trăm triệu hư
không, quà thực vẫn có người có thể làm được, nhưng
đó là những Thần Ma vô thượng, Đại Năng vô thượng
được ghi chép trong sách cổ kia, làm sao người đàn ông
trung niên áo bào trắng có thể tường tượng được rằng
một ngày nào đó, ông ta vậy mà lại được tận mắt chứng
kiến chứ?
“Anh Tô..”. Diệp Mộ Cần cũng cảm động gần như
muốn khóc, cô có thể cảm nhận được tình yêu và sự chờ
che của anh Tô, loại cảm giác an toàn này, đúng là, chỉ
khi ở bên cạnh anh Tô, mới có thể càm nhận được.
Diệp Mộ Cần ôm chặt cánh tay Tô Minh, đôi mắt đẹp
đã có chút mơ mơ màng màng.
Phụ nữ, sẽ ao ước người đàn ông sẽ vì người mình
yêu mà nổi giận, sẽ ao ước người đó vì bạn mà phóng
hòa hí chư hầu (**), sẽ ao ước người đó vì bạn mà gánh
vác cả thế giới trên lưng, và đối địch với hàng ti sinh linh,
mà những gì cô tự mình cảm nhận được là người đàn ông
của mình, trong cơn phẫn nộ đã vì mình mà chôn vùi cả
một nền văn minh cách xa Trăm Triệu Hư Không.
(**) Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân
cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vưong mê say nàng
nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng
cười sẽ thường nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao
Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lừa trên
đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra
họa mất Cào Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm
đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi
tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu
Thừ hòỏi, có người con gái nào mà không cảm động cơ chứ?
Tô Minh xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Mộ Cẩn, ánh
mắt thì đang nhìn về phía người đàn ông trung niên áo
bào trắng, giọng điệu đột nhiên trở nên trịnh trọng: “Tiền
bối! Càm ơn ông! Nếu như không có ông và Cực Kiếm
các, tôi nghĩ, tôi sẽ ôm hận suốt đời!”
Chỉ cần nghĩ đến Diệp Mộ Cẩn suýt chút nữa không
còn trên thế gian này nữa, toàn thân anh liền toát mổ hôi
lạnh.
“Cậu Tô khách sáo rồi”, người đàn ông trung niên áo
bào trắng vội vàng nói.
“Tiền bối, tôi nợ ông và Cực Kiếm các một mối ân
tình lớn tựa trời. Không biết ông và Cực Kiếm các có
chuyện gì cần tôi giúp đỡ không?”, Tô Minh liền muốn trà
món nợ ân tình này ngay lúc này.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng trầm mặc.