Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ lại, anh thấy chuyện đó
có vẻ bình thường, dù sao, nếu như đây cũng chỉ là ân
oán cá nhân giữa Ô Lâm Lâm và Diệp Mộ Cần, Diệp Mộ
Cần bị truy sát thê thàm tới mức nào thì chắc Tô Minh
cũng chỉ có thể gϊếŧ chết một mình Ô Lâm Lâm, nhưng
nhà họ Ô lại muốn tìm chết, cà gia tộc cùng truy sát Diệp
Mộ Cần như thế, còn cử cả tàu chiến con thoi tới nữa thì
Tô Minh muốn diệt cả nhà họ Ô, âu cũng có thể hiều, do
nhà họ Ô tự làm tự chịu.
Thế nhưng, lại cần tọa độ? Là vì muốn đến nhà họ
Ô sao?
Vậy thì để Ô Lâm Lâm dẫn đường là được mà nhì?
Tại sao lại cần tọa độ chứ?
Thấy Ô Lâm Lâm không lên tiếng, ánh mắt của Tô
Minh lại thêm phần sắc bén: “Nói chuyện!”
“Tôi… tôi… tôi nói cho anh thì anh có thể tha mạng
cho tôi không?”, cuối cùng Ô Lâm Lâm cũng định thần lại,
trong ánh mắt của cô ta tràn đầy sự khẩn cầu và sợ hãi,
cả người cô ta run lên bần bật.
“Không thề!”, Tô Minh lắc đầu: “Nếu cô không nói thì
tôi sẽ sưu hồn”.
“Đừng mà, tôi sẽ nó!”, Ô Lâm Lâm trợn to mắt, sưu
hồn sao? cô ta từng nghe về sưu hồn, là một phưong
pháp trong truyền thuyết, nhưng, có thể chắc chắn rằng,
ai bị sưu hồn thì sống không bằng chết.
Ô Lâm Lâm run rẩy, nói ra một tọa độ trong không gian hư không.
“Tốt lắm!”, Tô Minh gật đầu.
Sau đó, anh thàn nhiên xua tay về phía thực không
trước mặt.
Trong chớp mắt, thực không trước mặt giống như bị
xóa đi.
Trước mắt anh, một hư không vô tận hiện lên rõ ràng.
Còn Tô Minh, người đàn ông trung niên mặc áo trắng,
Diệp Mộ Cần và Ô Lâm Lâm đang đứng ngay trước đó.
Tiếp theo, Tô Minh xác định phương hướng và vị trí
của tọa độ không gian hư không.
Đây là một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt.
Nhưng chỉ cần khác biệt một chút, thì chính là một
trời một vực.
Tô Minh nhanh chóng xác định được tọa độ.
“Chằng lẽ, cậu ấy muốn làm từ xa? Chôn vùi nền văn
minh của nhà họ Ô kia từ xa sao?”, người đàn ông trung
niên mặc áo trắng hít sâu một hơi, đột nhiên nhìn về phía Tô Minh.
Nhưng Tô Minh lại hòi Ô Lâm Lâm: “Nền văn minh của
nhà họ Ô, ngoại trừ nhà họ Ô ra, còn có thế lực nào khác không?”
Mặc dù Tô Minh dùng thủ đoạn độc ác.
Nhưng anh không muốn lạm sát người vô tội.
Nếu như nền văn minh của nhà họ Ô còn có thể lực
khác, còn có những người vô tội khác thì suy nghĩ chôn
vùi nền văn minh của nhà họ Ô từ xa sẽ bị anh đè nén lại,
sử dụng một cách khác.
Ô Lâm Lâm im lặng không lên tiếng.
“Nói!”. Giọng nói của Tô Minh có chút lạnh lùng, khiến
cho Ô Lâm Lâm bị dọa sợ đến mức không cầm được,
Ô Lâm Lâm nghẹn ngào, nặng nề gật đầu:
“Đúng, đúng thế…”
“Thế thì tốt rồi”, Tô Minh hài lòng.
Sau đó, trên tay của Tô Minh xuất hiện một thanh kiếm.
Ma La!
Ma La đã lâu không được dùng tới.
Từ một chiếc vòng tay hóa thành một thanh kiếm.
Tô Minh cầm Ma La trong tay.
Anh có chút ngạc nhiên, vì trước đây, khi cẩm Ma La
trong tay, mặc dù có thể cảm nhận được sức mạnh của
Ma La, nhưng anh cũng có thể cảm nhận đưoc sự miễn
cưỡng và bài xích của Ma La, đơn giàn thì trước đây, anh
sử dụng Ma La rất phí sức.
Nhưng nếu là bây giờ thì đầu tiên, có hồn Xưong Kiếm
đang cắm rễ trong kiếm Ma La, mà hồn Xương Kiếm lại là
kiếm hồn của anh, dần dần, kiếm Ma La được đồng hóa
có quan hệ càng mật thiết với bản thân anh.
Thứ hai, có lẽ là vì sức mạnh tăng vọt khiến kiếm Ma
La công nhận và tương thích với anh hơn.