Ô Lâm Lâm hận cực kỳ. Vì sau khi gia nhập Thất
Huyền Phần Thiên Tông, Diệp Mộ Cẩn đều cố tình giấu
mình đi, giấu kín tư chất và thực lực của mình, nên dần
trở nên bình thường. Ngưoi đứng thứ hai là cô ta mới
càng trở nên nổi bật, sắp trở thành tiêu điểm trong Thất
Huyền Phần Thiên Tông luôn rồi. Hơn nữa, nếu lần nội
môn đại bì này, Ô Lâm Lâm có thể lấy được vị trí thứ nhất
thì sẽ được tông chủ nhận làm đệ từ dòng chính. Chi kém
một chút thôi vậy mà… Và lại, cô ta cũng rất cần cái kiếm
phối mang thuộc tính hòa kia!
“Cô chủ, hình như Diệp Mộ Cần không trốn được nữa
rồi, tốc độ hơi chậm thì phải!”, bà lão áo đen âm u nói,
giọng đầy sự tàn nhẫn: “Xem ra, sắp đuổi theo được Diệp
Mộ Cẩn rồi”.
“Tăng tốc lên, báo cho tàu chiến của nhà họ Ô ở đằng
sau, dùng hết tốc độ đi!”, Ô Lâm Lâm phấn khích nói,
nghĩ rằng sắp có thể gϊếŧ chết Diệp Mộ Cần, và lại còn lấy
được huyết mạch của cô ta thì trong lòng vui vẻ muốn chết.
Cùng lúc đó, Diệp Mộ Cần ở đẳng trước đã đến cực hạn.
Vốn dĩ, vì Ô Lâm Lâm và người bào vệ của cô ta bỗng
dưng ra tay nên Diệp Mộ Cần đã bị thương nặng.
Sau đó, dưng ra tay nên Diệp Mộ Cẩn đã bị thương nặng. Sau đó,
còn bị đuổi gϊếŧ khoảng ba ngày, không được nghì ngơi.
Tiên nguyên trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, nếu không
phải vì huyết mạch của cô quá mạnh, giống như một cái
máy không ngừng cung cấp năng lượng thì chắc cô đã
sớm bị đuổi theo rồi.
Nhưng huyết mạch có mạnh thì sau khi Ô Lâm Lâm
gọi mấy con tàu chiến của nhà họ Ô đến, mọi thứ đã trở
nên cực kỳ khó khăn. Bởi vì, trên boong thuyền có rất
cung tên bằng tiên nguyên, lúc nào cũng nhằm vào mình
bắn tên. Thế nên, cô phải cố gắng né, nhưng vẫn bị bắn
trúng mấy lần, vết thương rất nghiêm trọng. Đã thế, còn
không có thời gian để khôi phục.
Bị dồn đến đường cùng.
“Chết? Tôi đây cũng không sợ, chỉ là trước khi chết lại
chẳng thể gặp được anh Tô. Đã 10 ngàn năm rồi, anh Tô
ơi, em rất nhớ anh. Hơn nữa, chắc chắn anh sẽ rất thích
cái kiếm phôi mang thuộc tính hỏa này, tiếc là em không
có cách nào tự tay tặng nó cho anh”, Diệp Mộ Cần đau
đớn nghĩ, đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt. Cô biết
rất rõ, mình sắp bị đám người Ô Lâm Lâm đuổi theo rồi.
Đúng lúc này, Diệp Mộ Cần bỗng nhiên cảm giác được
gì đó.
“Ào giác ư?”, Diệp Mộ Cần nhìn chằm chằm vào hư
không vô tận đằng trước, lầm bẩm.
Dường như phía trước có lóe lên bóng một thành trì
sừng sững trên núi cao, lẽ nào mình bị thưong nặng quá
nên thấy ào giác?
“Không phải, đó không phải ào giác, phía trước quả
thật có một tòa thành mang phong cách cổ xưa đứng
sững sừng trên đình núi”, Diệp Mộ Cầm lầm bầm, sau đó
không chút do dự dùng hết sức bay thẳng về phía trước.
Nếu đã đến đường cùng, cứ tiếp tục xuyên qua trong
hư không cũng không ráng được bao lâu, vậy còn chẳng
bằng tìm một nơi hạ xuống. Chết trong một tòa thành ở
nền văn minh xa la, còn đỡ là hơn chết trong hư không
mờ mịt. Dù sao, nếu chết trong thành thì có lẽ còn đề lại
chút xác, biết đâu một ngày nào đó anh Tô đi ngang qua
tòa thành ở nền văn minh xa lạ này, rồi cảm nhận được khí
tức còn sót lại của mình. Vậy thì ít nhất cũng khiến anh Tô
biết mình đã chết, chứ không phải biến mất, không đến
mức khiến anh cứ tìm kiếm mình trong hư không vô vọng.