“Hình như là bởi vì người đàn ông của cô ta”, Ô Lâm
Lâm cười khẩy:
“Hơn nữa, cũng rất buồn cười, vè ngoài của Diệp Mộ
Cần quà thật là nghiêng nước nghiêng thành, chẳng ai có
thể phủ nhận được điều đó. Và lại, lúc vừa gia nhập Thất
Huyền Phần Thiên Tông đã đứng thứ nhất. Vừa vào đã
cực kỳ nổi bật rồi. Tôi nhớ cháu đích tôn của đại trường
lão cũng có theo đuổi cô ta một thời gian ngắn. Song, cô
ta lại chẳng thèm để ý đến người ta. Tôi còn lén hỏi thì cô
ta bảo mình đã có người trong lòng”.
“Nói đến người đàn ông của cô ta, đến giờ tôi vẫn nhớ
ánh mắt của cô ta khi nhắc đến người ấy, vừa lộ vẻ nhớ
nhung, kiêu ngạo. Cảm giác ấy giống như người đàn ông
của cô ta là người vĩ đại nhất trên đời này”.
“Nên hồi đó tôi cũng khá tò mò người đàn ông của cô
ta là ai? Nếu vĩ đại thật thì tôi cướp lấy cũng đúng mà
đúng không?”
“Về sau, sau nhiều lần thử tôi mới biết đưoc người đàn
ông của cô ta, khụ khu, hình như là nổi lên từ trong thế
giới Tiểu Thiên của một nền văn minh cấp một, một
đường thăng cấp, rồi lại thăng cấp. Diệp Mộ Cần nói, lần
gần đây nhất cô ta nhìn thấy anh ta đã là từ 10 ngàn năm
trước. Lúc đó, anh ta xuất hiện giống như một chiến thần
xoay chuyển tình thế, cứu vớt mình. Có điều, đó là chiến
thần ở nền văn minh cấp một, ha ha ha ha, người đàn ông
của cô ta có thể một mình quét ngang cả nền văn minh
luôn đó, ha ha..”
“Thế nên, sau 10 ngàn năm, nếu người đàn ông của
cô ta là yêu nghiệt đình cấp thật thì chắc đã từ nền văn
minh cấp một phi thăng lên cấp hai rồi nhì? 10 ngàn, có
thể phi thăng lên một văn minh đã rất giỏi rồi”.
Bà lão áo đen có chút cạn lời nói: “Cô chủ, cô đang
nói đùa à? Nếu thế thì đầu óc Diệp Mộ Cần đúng là có
vấn đề rồi? Giờ huyết mạch của cô ta đã hoàn toàn thức
tình và trở thành một bán bộ Hồng Minh khi chưa đến 10
ngàn tuổi, thậm chí, còn là người thi vào Thất Huyền
Phần Thiên Tông – một nền văn minh cấp sáu với thành
tích đứng đầu. Theo lý thì chắc cô ta phải hiểu biết về võ
đạo chứ! Chỉ một cái liếc của cô ta thôi đã có thể xóa sổ
một nền văn minh cấp hai rồi? Trong tình huống đó mà
suy nghĩ của cô ta vẫn chỉ dừng lại ở 10 ngàn năm trước?”
“Chứ sao nữa, một Diệp Mộ Cần sa vào lưới tình nói
minh cấp một nhảy lên tới cấp sáu trong 10 ngàn năm thì
người đàn ông của mình cũng làm được. U, tôi nghi cô ta
bị tẩy não rồi, sao cô ta không nghĩ tới chuyện huyết
mạch nằm trong top ba ở chư thiên vạn giới của mình
thức tình thì mình mới lập nên kỳ tích từ nền văn minh cấp
một nhảy lên tới cấp sáu nhi! Lẽ nào người đàn ông kia
còn lợi hại hơn cô ta sao?”, Ô Lâm Lâm khinh bi nói: “Thế
nên, đôi khi tư chất võ đạo cũng không phải tất cà, đầu
óc cũng rất quan trọng!”
Ô Lâm Lâm nói xong lại nói: “Lần này, cô ta nhất định
phải lộ ra tư chất và thực lực của mình, không còn khiêm
tốn nữa, muốn lấy được vị trí đứng đầu trong đợt nội môn
đại bỉ cũng là vì anh ta. Hình như anh ta là kiếm tu, còn
chỉ là một nửa kiếm tu. Dù sao, cũng là thiên về kiếm đạo.
Mà phần thường cho vị trí đứng đầu chính là một cái kiếm
phôi mang thuộc tính hòa chưa có chù. Cô ta nhìn trúng
nó, cảm thấy người đàn ông của mình sẽ cần đến nó. Vì
vậy, dù tôi cầu cô ta giấu thực lực, tiếp tục ẩn mình, tặng
vị trí đứng đầu cho tôi, cô ta vẫn dứt khoát từ chối. Thế
nên, mới có cành tượng Diệp Mộ Cẩn khốn kiếp kia dùng
30 chiêu đã đánh tôi bị thưong nặng, chẳng những lập
nên tiếng tăm của mình, còn khiến tôi trở thành một trò cười! Mẹ nó!”