“Mạc Châm Sơn?”, người đàn ông trung
niên áo trắng nhìn về phía Mạc Châm Sơn.
Lúc này khí tức khủng khϊếp của Mạc
Châm Sơn lập tức bị dập tất.
“Cảnh giới Hồng Thiên tắng chín đình
phong?”, khóe mắt Mạc Châm Sơn co giật,
nói: “Lục Các chủ của Chúng Sinh các?”
“Đúng vậy!”, người áo trắng gật đầu, nói:
“Bốn tọa Hà Nhϊếp đây!”
Hà Nhϊếp lại nói: “Ông đừng nhúng tay
vào thì tốt hơn”.
“Sao ông lại coi trọng CÓ Thần như
vậy?”, ánh mắt Mạc Châm Sơn sáng lên,
hỏi: “Tôi thấy Tô Minh không thua kém Có
Thần, vậy mà Chúng Sinh các lại coi trọng
thiên phú võ đạo của Có Thần hơn. Nếu
như Tô Minh giỏi hơn thì sao?”
Đúng thế! Nếu như Tô Minh giỏi hơn
thì sao?
“Mạc Châm Sơn! Ông không hiểu hết về
Có Thần rồi”, Hà Nhϊếp lắc đầu, trong lúc
nói thì nhìn về phía Tô Minh: “Đúng là tài
giỏi! Có được tư cách vào bí cảnh Chúng
Sinh nhưng so với Có Thần thì vẫn kém một
chút”.
“Tôi sẽ không nhúng tay vào, hy vọng
ông và Dương Sào cũng thế?”, Mạc Châm
Sơn trầm ngâm một lúc rồi nói.
Tinh hình hiện giờ nếu ông rút lui thì cả
Dương Sào và Hà Nhϊếp cũng thế, vậy là tốt
nhất.
Để một mình Tô Minh đối mặt với nhà họ
Có là ổn.
Có lẽ như vậy Tô Minh sẽ có được cơ hội
sống sót trước mặt ba vị lão tổ của nhà họ
Có.
“Tất nhiên rồi”, Hà Nhϊếp gật đầu, nói.
Dương Sào cũng gặt đầu.
“Cậu nhóc! Phải sống đấy nhé!”, Mạc
Châm Sơn hít một hơi thật sâu, nhìn Tô
Minh rồi nói. Sau đó ông quay về hư không,
quay về bên cạnh Mạc Thanh Nhạn.
“Thằng khốn! Xem ai có thể cứu mày?”,
Phương Mộng Vũ nghiến răng nghiền lợi,
oán hận vô cùng, hét lớn: “Ba vị lão tổ, còn
không ra tay đi.
Bà ta không thể đợi được nữa.
Cũng đúng lúc này, Tô Minh ra
tay trước.
Vốn là chuyện vô cùng đơn giản mà lại
làm nó phức tạp lên.
Dường như tất cả mọi người đều cảm
thấy ba vị lão tổ nhà họ Cố mạnh lắm.
Mạnh lắm sao?
Rõ ràng chỉ là đám rác rười mà…
Tô Minh giống như một thi nhân đang
ngâm thơ, anh nhưỡng mày, nhin chắm
chằm vào ba vị lão tổ của nhà họ Có, sau
đó, thi triển thắn thông pháp nguyên không
gian.
Chỉ trong một hơi, đã thi triển ra được
mười mấy thần thông pháp nguyên không
gian.
Chính là loại không bị gián đoạn.
Không liên hoàn.
Mỗi một thần thông pháp nguyên không
gian đều đạt tối cấp cao nhất.
Tầng tắng lớp lớp.
Tất cả đều quá điên rổ.
Trong chớp mắt.
“Thịch thịch thịch.: Về mặt của ba vị
lão tổ nhà họ Có thay đổi, khí tức hỗn loạn,
càm xúc dao động điên cuống, đừng nói là
ra tay với Tô Minh, hiện giờ, ba người còn
đang rất hoàng sợ, không ngừng xuất
chiêu, sử dụng thần thông, liên tục lấy ra
vài pháp bảo, sử dụng các thân pháp chỉ để chống lại sự tấn công của máy chục thần
thông pháp nguyên không gian kia.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, như có hàng
trăm dị không gian bị dịch chuyển ngược
đến, xuất hiện giữa không trung, bao trùm
xung quanh ba vị lão tổ nhà họ Có.
Mỗi tắng không gian đều khác nhau, có
không gian hóa kiếm mang, có không gian
tăng áp lực đến cực hạn, có không gian bị
va chạm sụp đổ gắn như bị tiêu diệt.
Nhìn từ xa, dường như ba vị lão tổ nhà
họ Có đã trở thành những kẻ dị thường, tạp
vật trong không gian ẩn hiện, bị không gian
vô hạn bài xích, thể thốt muốn thanh trừ,
tiêu diệt.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ như hóa đá.
Dù là Dương Sào ở cuối chân trời hay là
Hà Nhϊếp cũng sững să.
Trên không trung.
“Thằng. thẳng nhóc này.. Mạc Châm
Sơn giận dữ, cảm xúc dao động mãnh liệt:
“Nhạn Nhi, ông không hoa mắt đó chứ?”
Mạc Thanh Nhạn chi lắc đầu, lắc đầu
một cách ngu ngốc.