Vưu Thanh Nhi suýt chút nữa mở miệng mắng chửi người, dù sao chị gái đã đến, cô ta có núi dựa, Tô Minh còn dám kiêu ngạo như thế? Muốn chết mà!
Mà Vưu Minh Nhi cũng biến sắc, tự đánh gãy hai tay thì có thế, nhưng, quỳ xuống?
Cô ta là nha hoàn của Mạc Thanh Nhạn.
Cũng đại biểu cho một phần mặt mũi của Mạc Thanh Nhạn.
Cò ta không thể quỳ xuống.
“Quỳ xuống nói xin lỗi là chuyện không thể, anh cũng hơi hùng hổ dọa người quá rồi đấy. Tôi có thể cho anh một số tài nguyên võ đạo để đền bù”, Vưu Minh Nhi hít sâu một hơi, cứng rắn nói, trong ánh mắt lập lòe của cô ta đã có vài phần lạnh lùng và hung ác.
Mặc dù cô ta không quá thích ỷ thế hϊếp người, nhưng nếu có người đến cửa bắt nạt thì cò ta cũng không dê ăn hϊếp như vậy.
Tính cách dịu dàng ngoan ngoãn của Vưu Minh Nhi cò ta
chỉ có ở trước mặt tiểu thư, còn những người khác, ha ha… Nếu không phải vì tiếu thư cùng đến thì ngay cả thái độ khiêm nhường vừa rồi của cò ta cũng không có, đối phương một quyền đập nát dung khí của cô ta đã phạm vào tội không thể tha thứ.
“Cô chắc chắn?”, Tò Minh nhướng mày.
Vưu Minh Nhi không nói gì, nhưng ánh mắt sắc bén của cò ta đã nói rõ hết thảy, đồng thời cò ta đi đến bên cạnh em gái Vưu Thanh Nhi, vẻ cười lạnh trên mặt càng thêm rõ ràng, cho thể diện mà không cần, vậy thì động
thủ!
Mặc dù một quyền của Tò Minh đập vỡ dung khí của cô ta đúng là có phần dọa người, nhưng chỉ vẻn vẹn như vậy cũng chẳng thể nói thực lực của Tò Minh chắc chắn mạnh hơn cò ta. Võ đạo không chỉ có mỗi lực lượng, lại càng không chỉ có mỗi tu luyện thân thể, huống hồ tiểu thư vẫn còn ở đây.
“Vậy tôi chỉ đành phải đánh cho hai chị em các cô tàn phế”, Tô Minh nghiêm túc nói: “Vốn chỉ cần quỳ xuống xin lỗi và tự đánh gãy hai tay là đủ, cần gì phải thế chứ?”
“Đánh cho chúng tôi tàn phế, anh cũng xứng?”, lá gan Vưu Thanh Nhi lại bắt đầu lớn lên, chính cô ta không có thực lực nhưng chị gái có thể trở thành đại nha hoàn của Mạc Thanh Nhạn thì có thể tưởng được Vưu Minh Nhi ƯU tú thế nào. Mọi mặt của của Vưu Minh Nhi đều rất xuất sắc, nhất là võ đạo, không chênh lệch mấy so với rất nhiều thiên chi kiêu nữ đỉnh cấp khác, chỉ bởi vì chủ nhân Mạc Thanh Nhạn nên hào quang bị che đậy thòi.
Trong lúc Vưu Thanh Nhi lớn tiếng quát, Vưu Minh Nhi càng quả quyết, trực tiếp động thủ.
Nếu đã muốn động thủ thì tất nhiên phải tiên hạ thủ vi cường!
Về phần gì mà mặt mũi, gì mà đối phương còn nhỏ tuổi, cảnh giới thấp, những thứ này có quan trọng không? Động thủ trước, bắt lại, thậm chí làm thương nặng đối phương rồi nói, thế giới võ đạo, kết quả là quan trọng nhất.
“Không Nguyên Chưởng”, Vưu Minh Nhi giơ tay lên, đánh ra một chưởng. Mà trong khoảnh khắc đánh ra một chưởng này, Vưu Minh Nhi cũng
vô cùng thông minh, điên cuồng lui về sau như một ngôi sao băng bị nổ tung, tốc độ nhanh đến dọa người, chỉ chớp mắt đã kéo dài khoảng cách với Tô Minh. Biết lực lượng của Tô Minh đáng sợ, tự nhiên phải phòng ngừa cận chiến, đây là kinh nghiệm chiến đấu.
Xùy…
Không Nguyên Chưởng kia có tên rất bình thường, nhưng chưởng ấn vừa mới phóng ra, trong nháy mắt xung quanh đài chiến đấu không khỏi vang lên tiếng hít khí, từng vết tích của khe hở xé rách không gian thực tê’ áo điên cuồng chấn động, kéo
dài mấy chục ngàn mét.
Một chưởng nện như điên xuống, toàn bộ không gian ổn định trong thành Ly Đỉnh như muốn chia năm xẻ bảy.
Khí tức pháp nguyên hủy diệt cực hạn thuần túy, dấu tay màu trắng bạc vặn vẹo chấn động, đạo còng kích chí cường được phát huy ở mức độ khó có thể tưởng tượng.
Hơn nữa, quỹ đạo di chuyển của chưởng ấn còn vò cùng quỷ dị, không đi thẳng tắp mà hư thực giao thoa, mê huyễn l*иg vào nhau, dù là thần hồn cũng II * I ■ • **■*. _.*** _ X
rất khó bắt giữ rõ ràng.
Đương nhiên, bản thân cảnh giới võ đạo của Vưu Minh Nhi cũng rất đáng sợ. Tuổi tác của Vưu Minh Nhi không quá lớn mà thực sự có cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát tầng thứ chín đỉnh phong.
ở cảnh giới này, có thế tưởng tượng được mức độ dày đặc của tiên nguyên, mắt trần có thể thấy sự mạnh mẽ mà chưởng lực bộc phát ra.
Xung quanh đài thi đấu, có rất nhiều người dù đang đứng ở rất xa và chỉ bị ảnh hưởng bởi khí tức của chưởng ấn nhưng bọn họ cũng đã cảm thấy kinh mạch toàn thân và tất cả xương cốt tứ chi đều bị chấn động, nóng rát và đau đớn.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, Không Nguyên Chưởng xé trời lao tới.
Nhưng ngay cả việc di chuyển để né tránh mà Tô Minh cũng lười làm.