Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1817

Hẳn một là không rút, muốn rút thì chưa dám nói đến rút được, nhưng ít nhất cũng phải chạm được vào nó!

Không làm được thì chỉ lãng phí cơ hội thôi.

“Thiên Lan, bắt đầu đi”, Tiêu Quân nhìn Huyền Diễm Thiên Lan, nói.

Huyền Diễm Thiên Lan gật đầu.

Bầu không khí lập tức trở nên im lặng, căng thẳng, sắp có trò hay để xem rồi!

Huyền Diễm Thiên Lan không phải người dài dòng.

Dưới ánh mắt của đám đông, cô ta bước thẳng về phía trước.

Cô ta đi về phía thanh kiếm đó.

Một bước, hai bước rồi ba bước.

Không hề nhanh.

Nhưng cũng không chậm.

Cứ từng bước như vậy, cô ta bước đi từng bước nghiêm túc, kiên định nhưng cũng rất ung dung.

Sau hơn mười nhịp thở.

Cô ta đã cách thanh kiếm kia mười bước.

Xem ra, Huyền Diễm Thiên Lan vẫn khá thoải mái, vì khí tức của cô ta không thay đổi, cô ta cũng không dùng đến kiếm ý, thậm chí còn không thi triển võ đạo.

“Không tồi”, Tiêu Quân tán thưởng.

Mà đám kiếm tu trong biển người đông nghịt kia bắt đầu hít một hơi lạnh.

Đừng coi thường phạm vi mười bước này.

Rất nhiều kiếm tu yêu nghiệt đỉnh cấp cao cường không thể làm được việc này.

Chứ đừng nói là Huyền Diềm Thiên Lan thoải mái như vậy.

“Hơi mạnh!”. Bạch Mộc Huyên cười nói: “Cậu Trần, cậu Tư Đồ, Thiên Lan chắc sẽ không khiến hai người thất vọng

đúng không?”

Huyền Diễm Thiên Lan tiếp tục đi về phía trước.

Chín bước.

Tám bước.

Bảy bước.

Cô ta vẫn ổn định.

Mỗi lần cô ta tiến thêm một biếc, những kiếm tu trong biển người dường như lại cảm thấy nghẹt thở thêm một chút.

Rất nhanh chóng.

Năm bước!

Cô ta cách thanh kiếm kia chỉ có năm bước!

Xem ra thanh kiếm kia nằm trong tầm tay cô ta rồi.

“Chỉ cần khoảng 30 nhịp thở, cũng chỉ có năm bước. Năm đó, tôi phải dùng 30 nhịp thở mới có thể tới được phạm vi năm bước”. Nghiêm Hà tự lẩm bẩm, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc và không thế tin nổi.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, Lục Tiên kiếm thế không thế bằng Vận Mệnh kiếm thể.

“Khá thú vị!”, đến Tư Đồ Diên cũng sáng mắt, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

“Cạch cạch!”

Tiếp tục.

Huyền Diễm Thiên Lan lại bước thêm một bước.

Chỉ còn lại bốn bước nữa.

Thế nhưng, cuối cùng sắc mặt của Huyền Diễm Thiên Lan cũng thay đổi.

Rõ ràng, cô ta cảm thấy hơi áp lực.

Hơn nữa, kiếm ý trong cơ thể cô ta như không thể khống chế được nữa, nó đã xuất hiện.

Lượn lờ xung quanh giống như một lớp vỏ bảo vệ.

Đôi mắt xinh đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan rất sáng, vô cùng mạnh mẽ.

Cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.

Cô ta lại tiến thêm một bước nữa.

Vừa bước tới, cả người cô ta dường như bị sấm sét đánh trúng, run rẩy dữ dội.

Thế nhưng, cô ta vẫn sải bước tiến thêm một bước nữa.

Ba bước…

Chỉ còn lại ba bước.

Bằng với kỷ lục của Nghiêm Hà.

Huyền Diễm Thiên Lan có vẻ rất khó khăn, khóe miệng đã chảy máu tươi.

“Cộp cộp!”

Thế nhưng, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Huyền Diễm Thiên Lan đẫ mạnh mẽ bước thêm một bước nữa.

Nhịp chân cực kỳ chắc chắn.

Bước đi này, khi bước được nửa bước, cơ thể mềm mại của cô ta dường như phải chịu một cơn chấn động cực lớn, cô ta cực kỳ run rẩy.