Cả hai đều mang tính công kích, giờ xếp chồng lên nhau, khiến khí tức công kích lạnh lẽo đến xương ấy bao phủ đất trời, làm mấy ngàn thiên tài ở đây lập tức không thở nổi, cực kỳ hoảng sợ.
Thậm chí, nhiều người còn nghi ngờ sức mạnh của một chiêu ấy có thể sánh bằng một đòn tấn công mạnh nhất của một tu giả võ đạo có cảnh giới Tiên Hoàng tầng năm hay tầng sáu bình thường.
“Rất mạnh”, Hình Tê cũng không nhịn được khen một câu.
“Tiểu sư đệ…”, đôi mắt xinh đẹp của Hữu Cầm Bảo Bảo suýt lọt tròng, hoảng sợ, lo lắng như muốn sụp đổ. Cô ta cũng
không biết rõ thực lực của Tô Minh, mà chỉ dựa vào phán đoán của mình. Nên khi đối mặt với một kiếm kia, một trăm tiểu sư đệ cũng không đỡ nổi ấy chứ!
Hữu ơâm Bảo Bảo vô thức định giúp Tô Minh, tiếc là thực lực quá yếu, đừng nói giúp, lúc này dưới sự đè nén đáng sợ của kiếm mang kia, cô ta còn không thể nhúc nhích nữa là.
Thoáng chốc, một kiếm cực kỳ sắc bén mang đầy tính công kích đã chém tới trước mặt Tô Minh!
“Thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng”, song, Tô Minh cũng không né, vẫn bình tĩnh, chẳng hề sử dụng một bảo vật nào, chỉ nhàn nhạt nói ra mấy từ.
Sau đó… không có sau đó.
Mọi âm thanh như biến mất, vạn vật đều im lặng.
Đặc biệt là kiếm mang của Thiên Lộng Kiếm đang chém tới trước mặt Tô Minh, một giây trước còn xé rách bầu trời, bổ nát mọi thứ, lộ ra sức mạnh đáng sợ như muốn hủy diệt đất trời. Lúc này, lại lập tức bị khóa lại, không thể nhúc nhích tý nào, y như là ảo giác. Mà sự trói buộc ấy kéo dài khoảng hai ba giây…
Sau đó, kiếm mang ấy thế mà lại… lại… lại bắt đầu xói mòn, mấp máy, bong ra từng mảng, trông như sắt gặp phải axit sunfuric đậm đặc.
Cái gì?
Cảnh tượng ấy đập vào mẳt mọi người khiến họ sững sờ, đầu óc kêu lên ong ong, há hốc miệng.
Chuyện này… chuyện này là sao?
Lại qua thêm mấy giây nữa, Tô Minh chợt thổi một hơi, bỗng chốc, kiếm mang của Thiên Lộng Kiếm đã xói mòn
đến cùng cực kia giống như một lớp bụi trên bàn, bị anh thổi bay, chẳng còn lại gì.
“Không thể nào!1′, Diệp Lâm run rẩy lẩy bẩy, suýt chút nữa là té nhào trên đat.
Không thể chấp nhận.
Thiên Lộng kiếm đã dùng rồi.
Kiếm ý và ý cảnh sấm sét cũng đã dùng rồi.
Thần thông kiếm đạo cũng xuất ra. Nhưng kết quả…
Ác mộng cũng không đến mức như vậy!
Căn bản là chuyện không có khả năng, sao lại xảy ra rồi?
“Không biết chơi kiếm thì đừng chơi,
lại trách sao người khác chán ghét”, ngay sau đó, Tô Minh thản nhiên nói, anh hơi nhíu mày. Đúng vậy, đối với người khác, kiếm của Diệp Lâm quả thực đã là vô địch, quả thực là đỉnh phong tu luyện kiếm, nhưng đối với Tô Minh thì… toàn là nhược điểm.
“Mời chết”, Tô Minh giơ tay lên chỉ.
Bỗng nhiên.
Kiếm phong màu tím chợt lóe lên rồi biến mất, giống như quang điếm tia la-ze vậy.
Rất khẽ. Yên lặng An tĩnh.
Lúc ấn lúc hiện.
Linh động.
Không có bất cứ khoảng cách thời gian nào.
Còn nhanh hơn cả thuấn di.
“Phốc!”
Mũi nhọn kiếm phong màu tím trực tiếp đâm vào sâu trong mi tâm của Diệp Lâm.
“Anh… anh… có kiếm… kiếm ý cửu Đoạn đỉnh phong? Còn cả kiếm… kiếm ý đặc thù?”, Diệp Lâm trước khi chết vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi cực hạn đang dừng lại.
Vừa nãy, khoảnh khắc mũi nhọn kiếm ý của Tô Minh bắn ra từ đầu ngón tay, Diệp Lâm theo bản năng muốn đối
kháng, muốn chiến đấu, trường hợp xấu nhất cũng là tránh né. Nhưng khi thật sự đối mặt với mũi nhọn kiếm ý đó của Tô Minh, hắn ta không làm được.
Thiên Vẫn kiếm ý cửu Đoạn đỉnh phong quá đáng sợ.
Khóa chặt, thật sự áp sát khóa chặt.
Diệp Lâm ngoài chờ chết ra thì không còn bất cứ lựa chọn nào khác.