Quyền ấn cùng với quyền ấn pháp tướng Hủy Diệt, hai thứ chồng lên nhau, dung hợp, nghênh không đập ra, điên cuồng tăng vọt.
Chỉ trong khoảnh khắc…
Nền văn minh Xương giống như bị nứt toác, tiếng than khóc đã tới cực hạn.
Quyền ấn kia lướt tới, mọi thứ sụp đổ, tất cả kiến trúc của học viện Hỗn Độn đều hóa thành hư vô.
Cho dù được l*иg đỉnh Thần Ma bao trùm che lấp thì bên trong đó, học sinh và các lãnh đạo cấp cao còn lại của học viện Hỗn Độn giờ phút này cũng bị thương gần chết.
Quá mạnh mẽ!
Một nắm đấm bất ngờ này quá mạnh mẽ!
Không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả sự mạnh mẽ này.
Bằng mắt thường có thể thấy được.
Quyền ấn phóng đại đến mức giống như một vùng nhét đầy hư không, trên trời dưới đất, trong mắt ngoài mắt, hư không thật không, mọi thứ mọi nơi đều
không có nơi nào ở được dưới vùng quyền ấn này.
Muốn tránh đi cũng là ý nghĩ xa vời.
Nhưng mà.
Lại nhìn Tô Minh lúc này.
Vậy mà không hề có sự tuyệt vọng trong tưởng tượng, thậm chí anh vẫn yên lặng, tự tin bình tĩnh.
Cũng chính là vẻ mặt như thế này khiến cho đám người Bạch Kiếm, Phong Vũ Vân, Tống Xạ Sơn ở trong đỉnh Thần Ma đang phải chịu sự hoảng sợ và tuyệt vọng to lớn vẫn mang theo một chút tự tin và mong chờ, mỗi người đều cố gắng chống cự không cho phép bản thân ngất đi, nhìn chằm chằm Tô Minh không rời.
Không biết Tô Ly đang mặc niệm cái gì, dường như đang cầu nguyện.
Giây lát sau.
“Suỵt!”, Tô Minh bất ngờ giơ tay lên.
Ngón trỏ động đậy một cái.
Hệt là ảo giác, như có một mũi nhọn màu tím chert lóe lên rồi biến mất.
Theo sát nhau.
Quyền ấn của Đồ Ngang đã nhét đầy quyền Ma Thần của trời đất đột ngột rung lên một cái.
Sau đó…
Yên lặng.
Quyền ấn vốn đang long trời lở đất muốn hủy diệt hết thảy bỗng nhiên dừng lại.
Chuyện gì vậy?
Không đợi Đồ Ngang và mọi người phản ứng lại, có thể thấy rõ ràng một mũi nhọn màu tím hình thanh kiếm xuất hiện rõ mồn một.
Kiếm phong màu tím xuyên thủng qua quyền ấn của Đồ Ngang, nhẹ nhàng như cắt một miếng đậu hũ.
Quyền ấn của Đồ Ngang bị cắt thành hai nửa.
Chỉ thế mà thôi.
“Kiếm ý Thiên Vẫn thực sự rất có ích!”, Tô Minh thầm nghĩ, kiếm ý Thiên vẫn cửu đoạn trong tình huống bình thường không cần có thêm vũ khí sắc bén như kiếm, chỉ cần dùng một ngón tay điểm vào, lấy kiếm ý kiếm phong làm sự tấn công trực tiếp, hiệu quả đã rất tốt rồi, không phải sao?
ở phía xa, Đồ Ngang ngơ ngác.
Sững sờ như hóa đá.
Một quyền vừa rồi của hắn ta cộng thêm sức mạnh cảnh giới Tiên Hoàng tầng tám của bản thân cùng với quy luật Hủy Diệt của cửu đoạn, còn cả sức mạnh thành Hủy Diệt và sức mạnh pháp tướng Hủy Diệt.
Mọi thứ kết hợp lại, thật sự không phải tự coi trọng, cho dù là cảnh giới Tiên Hoàng tầng chín đỉnh phong cũng sẽ bị hạ gục trong nháy mắt.
Nhưng trước mắt…
Đồ Ngang thấy vậy, có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của đám người như Bạch Kiếm, Phong Vũ Vân, Tống Xạ Sơn ở trong l*иg đỉnh Thần Ma.
Rầm rầm rầm…
Bạch Kiếm trực tiếp ngất xỉu, chấn động đến ngất đi rồi.
“Cuộc đời có đôi khi vô thường như vậy đấy, anh cho rằng mình đã ở thiên đường nhưng thực tế địa ngục chỉ vừa mới hạ xuống!”. Trong sự yên tĩnh, Tô Minh lên tiếng, anh nhìn về phía Đồ Ngang lạnh nhạt nói.
Những lời của Đồ Ngang, anh trả lại toàn vẹn cho hẳn ta.
Nói xong.
Tô Minh lại càng nghiêm túc, mỉm cười nói: “Nếu như anh có chút thực thực vậy thì tôi nên tiễn anh một đoạn đường đến địa ngục suối vàng hội họp với đám người Quỷ bà bà!”
“Bổn tọa không tin!”, Đồ Ngang vặn vẹo mặt, đôi mắt xếch như muốn bay lên, trong giọng nói khàn khàn là cảm xúc kịch liệt như sắp sụp đổ.
Chỉ có bản thân hắn ta mới biết vừa rồi mình đã dốc toàn lực đánh ra một quyền pháp tướng Hủy Diệt kia, rốt cuộc mạnh như thế nào? Không khách khí thì hoàn toàn vượt qua trình độ nền văn minh cấp một thậm chí là nền văn minh cấp hai, hoàn toàn là sự mạnh mẽ khó mà tưởng tượng ra được.