Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1289

Càng khó tin hơn là, Tô Minh chẳng những ra tay đánh trả, mà Phục Kiếp còn có thể cảm giác được một chút nguy hiểm từ quyền kia của anh.

Chuyện này quả thật là vớ vẩn, vớ vấn hết sức.

Một tu giả võ đạo yếu hơn Đại Đế lại làm cho Đại Đê cảm thấy nguy hiểm?

Phục Kiếp cảm thấy sự hiểu biết về võ đạo của mình như muốn sụp đổ.

Thoáng chốc.

“Ầm!”

Một quyền kia của Tô Minh đã đấm thẳng tới dấu móng tay của Phục Kiếp.

Nát!

Mọi người hoảng sợ, không tài nào tin nổi, trỢn to mắt nhìn, một quyền và dấu móng tay của Tô Minh và Phục Kiếp đều vỡ vụn.

Thê mà… thê mà lại đánh ngang tay?

Đù!

Trong giây phút này, vô số người trong đại sảnh đều không kiềm nổi văng tục, sợ tới mức máu cả người như ngừng chảy và chảy máu não.

Không phải Đại Đê nhưng lại đánh ngang tay với Đại Đê chân chính?

Quy tắc võ đạo trong hàng tỷ năm

qua, thoáng chốc đổ nát!

Đằng sau cung điện, ngay cả thánh từ Ma Lại cũng sa sầm nét mặt, trong đôi mắt toát ra vè chấn động, không tài nào tin nổi.

“Đi, giờ lành đến rồi”, Ma Lại nghiêm trọng nói, bước nhanh từ sau cung điện ra đại sảnh.

Trong đại sảnh.

“Chỉ thế, Đại Đế? Ha ha…”, Tô Minh khinh bỉ cười, phá hủy bầu không khí tĩnh lặng.

Khinh bỉ Phục Kiếp? Cũng có thể nói là khinh bỉ Đại Đê?

Phải biết rằng, lúc này trong đại sảnh có hơn mười Đại Đế, nhưng mạnh hơn Phục Kiếp cũng không nhiều.

Tuy Phục Kiếp là hạ vị Đại Đê, nhưng cũng là hạ vị Đại Đê tầng ba, đã rất rất rất mạnh. Đa số Đại Đế chỉ là hạ vị tầng một hay tầng hai thôi!

Tô Minh khinh Phục Kiếp, vậy còn những Đại Đê không bằng gã thì sao? Họ suýt nữa thì khó thở ngất xỉu.

“Chết đi! Đá Đế Đạo Kiếp! Trấn cho ông!”, sau đó, Phục Kiếp hét lên, âm thanh vang dội, hổn hển, rõ ràng đã mất bình tĩnh. Gương mặt vặn vẹo xấu xí kia trông cực kỳ khó coi, khí tức cả người gã sôi lên, xương cốt rít gào, quy luật Đê Đạo chấn động, không ngờ lại sừ dụng vũ khí cấp Đế.

Mỗi một Đại Đế đều có vũ khí bản mạng của mình.

Và nó được gọi là vũ khí cấp Đê, nên đương nhiên cực kỳ mạnh.

Đặc biệt là Phục Kiếp, gã đến từ tộc Ngưỡng sơn, mà tổ tiên tộc này chính là do Thần sơn hóa thành. Vì thế, tộc Ngưỡng sơn có rất nhiều đá thần Thần sơn. Mà chúng chính là vật liệu tốt nhất để chế tạo nên vũ khí đỉnh cấp.

Vũ khí bản mạng của Phục Kiếp là một hòn đá thần, hòn đá đó không hề đơn giản, nó chính là Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm. Càng quan trọng hơn là, gã còn có huyết mạch Thần Sơn, mà hòn đá thần đó gần như có cùng nguồn gốc với huyết mạch của gã. Thế nên, Phục Kiếp mới có thể phù hợp trăm phần trăm với nó. Từ đó, sức mạnh cũng khá là khủng bố.

Đa số Đại Đê trong đại sảnh đều đã nếm thử sức mạnh của đá Đế Đạo Kiếp của Phục Kiếp… Nhớ lại mà cũng phải khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra vè kiêng kỵ.

Tức thì, một hòn đá màu đen bỗng xuất hiện ở trước mắt mọi người. Hòn đá lăn tăn nhộn nhạo, được dung hợp bởi thạch vận và quy luật Đế Đạo. Mỗi một chỗ trên nó đều tỏa ra một luồng khí tức quy luật không gian vượt qua năm tháng, kèm theo đó là sức mạnh mang tính phá hủy cực kỳ khủng bố,

mà còn là một loại sức mạnh có thuộc tính vô cùng cao. Vả lại, trên hòn đá còn ẩn chứa sấm sét như trời phạt.

Hòn đá Đê Đạo Kiếp kia khóa chặt Tô Minh, rồi bỗng phóng to, lại còn dập dờn như một cái miệng rộng đang chóp chép, táp thẳng về phía Tô Minh, định nuốt chửng anh.

Vì Linh Hoành ở gần Tô Minh, nên cũng bị nó nhằm vào, ông ta lập tức không thể nhúc nhích, tuyệt vọng như muốn hét lên, nhưng lại không phát ra nổi tiếng nào.